Nghe được lời này của Danny, Nhạc Yên Nhi thật sự đau đầu, rõ ràng anh ta vẫn còn giận.
- Danny, chuyện giữa tôi với Dạ Đình Sâm rất phức tạp, vốn dĩ bọn tôi không định cưới thật.
Tôi cũng không muốn dối gạt anh nhưng chủ yếu là khi đó không cần thiết phải nói...
Danny nhìn cô chòng chọc từ trên xuống dưới, đến khi cô bắt đầu thấy run sợ mới nghe anh ta hỏi:
- Có muốn ở trong giới giải trí này nữa không? Nhạc Yên Nhi gật đầu: Có.Có muốn làm diễn viên nữa không?Cô tiếp tục gật đầu như giã tỏi: Có chứ.Hừ.Tay Danny cong thành lan hoa chỉ, nói:
- Tha cho cô một lần thôi đấy, dám lừa tôi lần nữa thì mang đầu đến mà gặp.
Cô lập tức giơ thẳng ba ngón tay lên cam đoan:
- Tôi xin thề với ngọn đèn này, không bao giờ giấu anh bất cứ chuyện gì nữa.
Danny nghe được câu này mới cảm thấy hài lòng, đưa tập tài liệu đang đọc cho cô:
- Này, tự xem đi.
Nhạc Yên Nhi cầm lấy đọc qua mới biết đây là kịch bản gốc.
- Mấy cái này tôi đã lược bớt đi rồi, cô có thể đọc qua xem có thích không.
Dù sao cô cũng vừa hoàn thành một bộ phim lớn, tác phẩm kế tiếp sẽ rất quan trọng, nếu chọn được kịch bản hay thì hai bộ phim này sẽ giúp vị trí của cô tăng thêm một bậc...
Danny chưa nói hết câu, Nhạc Yên Nhi đã đột nhiên nhoài người qua bàn ôm lấy anh.
Anh ta thoáng sửng sốt rồi lập tức nói với vẻ ghét bỏ:
- Gì đấy gì đấy, tôi không thích phụ nữ đâu.
Nhạc Yên Nhi cảm động bảo:
- Danny, tôi còn tưởng anh sẽ không thèm ngó ngàng gì đến tôi nữa.
Nghệ sĩ tự ý hẹn hò yêu đương là chuyện cực kỳ nghiêm trọng, đặc biệt là với một diễn viên nữ.
Có không ít sao nữ lén hẹn hò, không báo lại với công ty, kết cục là bị đóng băng mọi hoạt động.
Càng không cần nói đến đối tượng dám lén lút kết hôn như cô.
Việc này đối với Nhạc Yên Nhi không khác nào một quả bom hẹn giờ, nếu cô nổi tiếng, nó có thể bị bới ra bất cứ lúc nào.
Danny chẳng những không định trừng phạt cô, mà còn giúp cô lựa chọn kịch bản, cách đối xử không khác gì lúc trước.
Nhạc Yên Nhi thật sự rất cảm động, gặp được Danny là may mắn của cô.
- Cô tưởng tôi thích lo cho cô lắm à, chẳng qua vì mấy năm nay tôi đầu tư cho cô bao nhiêu rồi, còn chưa kiếm lại được gì cho tôi mà đã định bỏ chạy đấy à? Nhạc Yên Nhi biết Danny là người ngoài cứng trong mềm nên cô cũng không để bụng những lời anh nói, chỉ cười tủm tỉm.
Đột nhiên cô nhớ ra vì ai mà Danny biết được quan hệ giữa mình và Dạ Đình Sâm, bèn hỏi:
- À phải rồi, anh có biết Tô Phi thế nào không? Nói đến đây vẻ mặt của Danny rất quái:
- Dạ thiếu không nói với cô à? Nhạc Yên Nhi lắc đầu:
- Không, Dạ Đình Sâm với Âu Duyên Tây đều không chịu nói.
Danny nhỏ giọng lại, nói: Cô ta thảm lắm.Sao thế?Nhạc Yên Nhi ngẩn ra.
- Cô ta bị đoàn phim gạch tên, xóa hết vai diễn trong đoạn sau luôn, lại còn bị cấm hoạt động trong cả giới giải trí lẫn người mẫu nữa, rồi bị đuổi khỏi thành phố A, từ giờ không được đặt chân vào nửa bước! Nhạc Yên Nhi giật mình:
- Nghiêm trọng thế ư? Ngay cả An Tri Ý cũng chỉ bị cấm không được vào thành phố A nữa, mặc dù nghề diễn của cô ta đến đây coi như kết thúc, nhưng ít ra cô ta không bị cấm hoạt động khác.
Còn lần này thì Tô Phi bị cắt đứt mọi đường sống.
Cô ta còn trẻ, lại xinh đẹp, vốn có thể tiến xa trên con đường này nhưng bây giờ đành phải kết thúc tại đây.
Danny ngập ngừng.
Nhạc Yên Nhi nhạy bén phát hiện ra anh còn muốn nói gì đó, cô nói ngay: Anh còn việc gì thì cứ nói thẳng ra đi.Tôi sợ cô không chịu nổi.Lạ thật, điều gì lại khiến cô chịu không nổi chứ?
- Tôi đã trải qua biết bao gian khổ, gặp biết bao sóng gió mà vẫn còn có chuyện khiến tôi không chịu được à? Danny nhoài người qua bàn, nhỏ giọng thì thầm với cô:
- Tôi nghe nói trước khi bị đuổi khỏi thành phố A, gương mặt của cô ta đã bị lửa thiêu cháy hết...
- Gì cơ? Nhạc Yên Nhi kinh hãi bật thốt lên, xong cô lập tức hoảng sợ bịt miệng mình.
Danny ngồi thẳng lên, ho khan một tiếng:
- Thấy chưa, đã bảo đừng hỏi rồi.
Trong đầu Nhạc Yên Nhi rất loạn.
Mặt của Tô Phi bị hủy? Do Dạ Đình Sâm làm sao? Không, không thể nào, Âu Duyên Tây đã đích thân đến bệnh viện xin lỗi cô, nhất định vấn đề không nằm ở mấy chai rượu vang đó, chắc chắn là do gã làm.
Nhưng dù sao cô ta cũng từng là người của gã, gã lại có thể nhẫn tâm đến thế sao? Cảm xúc của Nhạc Yên Nhi hiện giờ rất phức tạp, cuối cùng cô chỉ có thể buông ra một câu cảm thán: Tiếc quá, thật ra cô ta cũng có tài.Sao cô khờ vậy, đến giờ mà vẫn còn thương tiếc cô ta? Cô có biết nếu lúc đó cô không đượccứu kịp, dù có giữ được cái mạng thì cũng bỏng nặng rồi! Cô xót cho người ta nhưng lúc ra tay với cô họ có từng xót xa không? Nhạc Yên Nhi lặng thinh.
Tuy mềm lòng nhưng cô không phải là thánh mẫu, nhớ đến những việc Tô Phi đã làm, chút thương hại trong lòng cô cũng biến mất.
Nhạc Yên Nhi cầm kịch bản rời khỏi văn phòng.
Vừa đi ra ngoài, điện thoại của cô liền reo vang.
Cô nhìn thoáng qua, thấy số của Dạ Đình Sâm thì lập tức bắt máy.
- Alo.
Cảm xúc của Nhạc Yên Nhi không tốt lắm nên lúc nói chuyện, giọng cô khá thấp.
Còn ở công ty không?Còn, em vừa ra khỏi phòng của Danny.Tôi tiện đường đến Tinh Huy, để tôi qua đón em.Nhạc Yên Nhi ngoan ngoãn gật đầu:
- Vâng, em đợi anh.
Dạ Đình Sâm chạy đến rất nhanh, cô vừa đứng đợi ở sảnh chính chừng mười phút đã thấy xe của hắn.
Cô vừa lên xe, Dạ Đình Sâm đã nhận ra sự khác thường của cô, bèn hỏi:
- Sao thế? Nhạc Yên Nhi ngập ngừng lên tiếng:
- Em hỏi anh phải nói thật nhé, có phải các anh đã hủy khuôn mặt của Tô Phi không? Hóa ra là chuyện này.
Đối với Dạ Đình Sâm, Tô Phi chỉ là một người ngoài không đáng để tâm đến, vì vậy hắn cũng thả lỏng hơn, hờ hững đáp:
- Ừ.
Vốn dĩ không muốn để cô biết, nhưng cô đã hỏi thì hắn cũng không cần phải che giấu.
Thấy Dạ Đình Sâm thản nhiên thừa nhận như thế, lòng Nhạc Yên Nhi như mắc nghẹn.
Cô biết giữa cô và Dạ Đình Sâm có một khoảng cách rất lớn, giai cấp chênh lệch nên họ cũng có môi trường sống khác nhau, dẫn đến sự khác biệt trong quan niệm về giá trị tồn tại, nhưng cô vẫn cảm thấy chỉ cần yêu là vượt qua được tất cả.
Vậy mà giờ đây, đối với chuyện kinh khủng thế này Dạ Đình Sâm vẫn rất điềm nhiên, cô chợt cảm thấy khó chịu.
- Anh không thấy chỉ vì một chuyện như vậy hủy hoại cuộc đời của một người là tàn nhẫn lắm sao?
- Tàn nhẫn? Dạ Đình Sâm quay sang nhìn cô, ánh mắt tối đen.
- Em có biết lúc tôi chạy đến nơi có cảm giác thế nào không? Khi ấy em đã hôn mê, trên mặt bám đầy khói bụi, nằm yên không nhúc nhích như đã chết.
Nếu cô ta xuất hiện trước mặt tôi thì tôi sẽ lấy súng bắn chết ngay chứ không phải chỉ dùng cách này để trừng phạt đâu.