- Không tăng ca, anh đã đồng ý về ăn cơm với em rồi mà, anh sắp về đến rồi đây.
Dù ánh mắt lạnh băng vô tình nhưng giọng nói của Lâm Đông Lục vẫn ấm áp như nắng ban mai, lại thêm sự cưng chiều trước nay chưa từng có, biểu cảm và cảm xúc của anh tạo thành một dạng phân liệt đáng sợ.
Bạch Nhược Mai nghe vậy thì hoàn toàn không tưởng tượng nổi vẻ mặt của chồng mình lúc này đang đáng sợ đến thế nào, cô ta cười ngọt ngào, trong giọng nói là hạnh phúc tràn đầy.
Chồng tốt quá! Em đã chuẩn bị bữa tối bên ánh nến rồi, chỉ chờ anh về đó nha.Được.Cúp điện thoại, Bạch Nhược Mai nhìn những cánh hoa được rải trên bàn cơm, nụ cười lại nhạt dần.
Nếu là lúc trước, biết Lâm Đông Lục về sớm để ăn cơm với mình, chỉ sợ Bạch Nhược Mai sẽ vui mừng chết mất.
Nhưng từ khi cô ta biết chồng mình vẫn cầm dây chuyền của Nhạc Yên Nhi, lại còn lừa dối mình, cô ta liền hiểu người đàn ôn này sợ rằng còn có rất nhiều chuyện đang giấu mình.
Trong mắt Bạch Nhược Mai là những cảm xúc phức tạp, vô số suy nghĩ xuất hiện, cuối cùng tất cả đều biến thành điên cuồng.
Anh ta muốn đấu, vậy thì cô ta cũng theo.
Hao tổn biết bao công sức cô ta mới có thể cưới Lâm Đông Lục, nếu đã không yêu thì hành hạ nhau đi.
Lâm Đông Lục vừa mở cửa, ánh đèn trong phòng lập tức vụt tắt.
Trong bóng tối, ánh nến trên bàn ăn rất bắt mắt, một giọng ca nữ du dương vang lên từ chiếc máy quay đĩa, Bạch Nhược Mai từ trong phòng bước ra.
Hôm nay, cô ta không giống thường ngày mà mặc một bộ lễ phục dáng đuôi cá có cổ khoét sâu để lộ khe ngực, cực kỳ gợi cảm.
Bạch Nhược Mai trang điểm kỹ lưỡng, môi đỏ xinh đẹp khiến người ta cảm thấy ngỡ ngàng.
Cô ta tự mình ra cửa đón Lâm Đông Lục, đón lấy áo vest của anh ta rồi treo lên mắc, sau đó nắm lấy tay anh.
- Chồng ơi, em đặc biệt chuẩn bị cho anh này, mau ăn cơm thôi.
Lâm Đông Lục mỉm cười, đi theo Bạch Nhược Mai tới bàn ăn rồi ngồi xuống.
Hai người ngồi ở hai đầu bàn, có cảm giác như họ là hai thế lực ngang bằng.
Bạch Nhược Mai nâng ly vang đỏ, cười nói với Lâm Đông Lục:
- Cheer! Lâm Đông Lục cũng nâng tay, họ cụng ly với nhau.
Lâm Đông Lục đặt ly rượu đỏ lên miệng, nhìn như anh vừa nhấp một ngụm nhưng thực ra chỉ là dính môi mà thôi, không hề uống một giọt nào cả.
Sau đó, họ bắt đầu ăn cơm.
Hôm nay, Bạch Nhược Mai đã chuẩn bị bít tết thăn bò mà Lâm Đông Lục thích nhất.
Lễ nghi trên bàn ăn của hai người đều rất tốt, khi ăn không nói vậy nên trong phòng ăn chỉ vang lên tiếng dao nĩa, nghe cực kỳ chói tai trong không gian yên tĩnh.
Ăn được vài miếng, Lâm Đông Lục như lơ đãng lên tiếng:
- Em lấy sợi dây chuyền anh đặt trong tủ bảo hiểm ra rồi à? Bạch Nhược Mai sớm biết sẽ bị hỏi câu này, cô ta không hề hoảng hốt, bình tĩnh đáp:
- Vâng, sợi dây ấy là mẹ tặng em nhân lễ trưởng thành, dù ý nghĩa rất lớn nhưng em cảm thấy hẳn là nên dùng nó cho những người cần được trợ giúp, vậy nên em quyên tặng rồi.
Nghe vậy, Lâm Đông Lục đặt dĩa xuống, một tiếng ‘cạch’ vang lên.
- Sao em không bàn với anh? Lâm Đông Lục yên lặng nhìn Bạch Nhược Mai ở phía đối diện.
Bạch Nhược Mai cũng đặt dĩa xuống, cô cầm khăn ăn trước mặt lên, tao nhã lau miệng.
- Đông Lục, dù sao cũng là đồ của em mà, em làm gì cũng là quyền của em chứ? Trước đó anh cũng đông ý để em mang nó đi quyên tặng rồi còn gì? Chỉ bởi không có người mua thích hợp nên mới gác lại, lần này đã có cơ hội, vậy thì hoàn thành việc lần trước chưa xong đi thôi.
Lâm Đông Lục đột ngột đứng lên, chiếc ghế bị đẩy ra sau, ma sát với sàn nhà tạo thành một tiếng vang chói tai.
- Rốt cuộc cô đưa nó cho ai? Trên mặt anh ta không còn vẻ dịu dàng và thiện ý giả tạo nữa, Lâm Đông Lục nghiến răng, trên mặt tràn đầy giận dữ và hận ý lạnh băng.
Bạch Nhược Mai thấy cuối cùng anh ta cũng lộ mặt thật thì không làm bộ dịu dàng nữa, cô ta cười lạnh:
- Lâm Đông Lục, thế nào, không giả vờ nữa à? Chuyện anh vụng trộm đi gặp Nhạc Yên Nhi ấy, anh nghĩ là tôi không biết à? Nếu anh đã không muốn cưới tôi thì vì sao ngay từ đầu anh không nói rõ, tại sao anh phải lừa tôi? Chẳng lẽ là vì quyền thế nhà tôi sao? Tính cách Bạch Nhược Mai vốn cay nghiệt nhưng luôn làm bộ dịu dàng trước mặt Lâm Đông Lục, hôm nay cuối cùng không phải ngụy trang nữa, cô ta lại có cảm giác thoải mái trong lòng.
Nhưng sau khi khoái chí, nỗi đau đến tận xương tủy lại nhiều hơn.
Cô ta thật sự yêu người đàn ông này! Cô ta dùng nhiều thủ đoạn như vậy, phí biết bao tính toán như thế cũng chỉ để được ở bên anh ta, dù là phải giả vờ thành bộ dáng cô ta không thích nhưng Bạch Nhược Mai vẫn vui vẻ chịu đựng.
Nhưng Lâm Đông Lục thì sao? Anh ta đáp lại thế nào? Mãi cho tới khi có người nói cho Bạch Nhược Mai, cô ta mới biết Lâm Đông Lục đã lén gặp Nhạc Yên Nhi nhiều lần như vậy, còn bắt Nhạc Yên Nhi ly hôn! Rốt cuộc Lâm Đông Lục coi Bạch Nhược Mai cô là gì? Cô ta vốn cho rằng chỉ cần mình giải quyết ổn thỏa sợi dây chuyền, sau này coi như chưa bao giờ xảy ra chuyện này, mình và Lâm Đông Lục không gặp Nhạc yên Nhi nữa là xong.
Cùng lắm thì cô ta sẽ rút khỏi giới giải trí, cùng anh ta di dân.
Cô ta có thể tiếp tục giả vờ không biết gì, cam tâm tình nguyện bị Lâm Đông Lục lừa một đời.
Nhưng anh ta thì sao? Cô vừa giao dây chuyền ra, anh ta đã vội vã trở về chất vấn! Thậm chí còn chẳng thèm diễn.
Lâm Đông Lục nghe thấy câu hỏi tan nát cõi lòng của Bạch Nhược Mai nhưng không mảy may cảm xúc, sự dịu dàng của anh ta giờ chỉ còn lạnh nhạt, lặp lại câu hỏi khi nãy:
- Rốt cuộc cô đưa dây chuyền cho ai? Bạch Nhược Mai thấy vậy, trong lòng tràn ngập thất vọng và oán hận, cô ta đột nhiên muốn trả thù, cố ý nói:
- Đương nhiên là đưa cho chồng của Nhạc Yên Nhi rồi! Sợi dây chuyền đó vốn chẳng phải của tôi, là di vật mẹ Nhạc Yên Nhi để lại cho cô ta, để cô ta đưa cho chồng tương lai! Bây giờ tôi chỉ trả đồ về cho chủ nó thôi! Con ngươi Lâm Đông Lục co lại.
Anh ta luôn biết tầm quan trọng của sợi dây chuyền đó với Nhạc Yên Nhi, nhưng chưa bao giờ biết nó là để đưa cho chồng tương lai của cô.
Thứ đó vốn phải là của anh ta! Trong mắt Lâm Đông Lục cuộn trào tức giận, anh ta như quỷ dữ bò lên từ địa ngục.
Lâm Đông Lục nhìn Bạch Nhược Mai như thể muốn giết cô ta cho hả giận.
Anh ta vọt tới đầu bàn bên kia, nắm chặt vai Bạch Nhược Mai, nhấc bổng cô ta lên.
Lâm Đông Lục đã phát điên, mắt anh ta hằn lên những tia máu đỏ, giận dữ hét lên:
- Cô dám động vào đồ của tôi! Bạch Nhược Mai mất trọng tâm, hoảng sợ vùng vẫy.
- Vì sao tôi lại không được động vào? Tôi là vợ anh, đồ của anh cũng là đồ của tôi! Bạch Nhược Mai không gỡ được đôi bàn tay như sắt thép của Lâm Đông Lục, cô ta chỉ có thể gào lên, nước mắt lã chã rơi xuống làm nhòe đi lớp trang điểm kỹ lưỡng.