Đỗ Hồng Tuyết đột nhiên vươn tay ra, nắm chặt cằm Nhạc Yên Nhi, ép cô phải ngẩng lên nhìn.
Nhạc Yên Nhi nhíu mày muốn giãy nhưng bị cản lại.
Đỗ Hồng Tuyết thấy thế thì cười lạnh:
- Người thứ ba à? Cô mới là người thứ ba! Tôi quen anh ấy trước, tôi đã đính hôn với anh ấy rồi, nếu không phải tôi bị Anjoye bắt cóc thì người kết hôn với anh ấy bây giờ là tôi chứ không phải cô! Cô cầm đồ của tôi mà không trả, đã vậy còn tỏ vẻ cao thượng! Cô giả bộ cho ai nhìn? Cô chắc chắn rất đau lòng đúng không? Có biết khi trước tôi thấy hai người ân ái, thấy anh ấy vì cô mà từ chối tôi, tôi đau lòng biết bao không? Còn Lâm Đông Lục nữa, vì cô mà anh ta suýt giết tôi, món nợ này tôi sẽ từ từ tính với cô. Nhạc Yên Nhi, cho tới khi cô ly hôn rồi, cô sẽ chẳng còn là cái thá gì cả, bóp chết cô chỉ dễ như bóp chết một con kiến thôi! Cô chờ mà xem!
Nhạc Yên Nhi gạt tay Đỗ Hồng Tuyết ra, cô khẽ cười rồi đáp:
- Được, tôi chờ, tôi chờ cô giết chết tôi!
Đỗ Hồng Tuyết nghẹn họng, sắc mặt trở nên rất khó coi.
- Được, tôi xem cô phách lối được tới lúc nào!
Đỗ Hồng Tuyết xoa tay, khinh miệt nhìn lại rồi mới bỏ đi.
Dáng vẻ kia là dáng vẻ của người chiến thắng.
Nhạc Yên Nhi nhìn mà chướng mắt.
Cô nhắm mắt, hít thở sâu mấy lần, cảm thấy đã không còn khó chịu như vậy nữa.
Cô sờ bụng, đây là nơi khởi nguồn cho mọi dũng khí của cô, cô sẽ không chịu thua dễ dàng như vậy!
Nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn thấy rất lạnh, rất lạnh.
Cô nhìn kim giây trôi qua từng vòng, sau đó là kim phút, cuối cùng đã tới mười một giờ.
Vì con, cô nên ngủ sớm, thế nhưng cô vẫn muốn chờ hắn về như trước đây.
11