Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Thầy Nhan H


Thấy cô không nói gì, Nhan Chí Cương thấp giọng dỗ dành: "Em có thể bài trí nhà cửa lại lần nữa, muốn mua đồ gia dụng hay dụng cụ làm bếp gì cũng được."

"Hoặc là...tôi mua đàn Piano cho em."

Nhan Chí cương biết rõ cô rất thích đánh đàn, biết từ lúc anh vừa quen cô vào tám năm trước.

Anh lại nói:"Em cũng có thể về nhà ngoại lúc nào."

Anh còn nói: "Nếu em không thích chiếc nhẫn này thì tôi có thể trả lại, chúng ta cùng đi chọn."

Từ trước đến nay, Tô Mạn chưa từng nghe thấy anh nói nhiều như vậy, còn nhiều hơn cả những năm mà cô quen anh, từ thầy trò đến đồng nghiệp cộng lại.

Trút bỏ nỗi kinh ngạc trong lòng, khi được người mình yêu nhiều năm cầu hôn vào 1 ngày, tháng, phút giây nào đó, dĩ nhiên là cô rất vui.

Tô Mạn cầm nhẫn kim cương lên nhìn kỹ.

Viên kim cương hình giọt nước sáng ngời như mắt anh, lấp lánh thu hút ánh nhìn, tựa như giọt nước mắt long lanh.

Nhan Chí Cương nhìn cô chỉ là đưa nhẫn kim cương đến gần nhìn chứ cũng không đeo lên.

Nhẫn kim cương rực rỡ kết hợp với vẻ đẹp cổ điển của cô khiến cô càng toát lên vẻ yêu kiều động lòng người.

Tô Mạn từ từ đặt nhẫn về lại trong hộp nhung, nhẹ nhàng hỏi: " Vậy là hôm nay thầy xin nghỉ...!dể đi chọn nhẫn cưới?"

Nhan Chí Cương thoáng khựng lại.


Sườn mặt của anh căng cứng, mày kiếm cau lại, ánh mắt giao nhau với cô.

Gương mặt xinh đẹp của Tô Mạn hiện lên vẻ kiên cường và kiên trì, muốn anh cho cô một câu trả lời.

Hàng mi dày của anh đổ bóng mờ mờ, anh thản nhiên trả lời, vẫn là câu nói đó: "Bạn học Tô, tôi nói rồi, tôi không phải là người biết yêu đương."

Tô Mnaj cụp mắt, đôi môi đỏ hồng mấp máy, vẻ mặt lạc lõng khó giấu nổi, lại như đang đánh giá lại điều gì.

Giọng nói trầm ấm của Nhan CHí Cương lại vang lên: "Nếu em đồng ý, trong thời gian kết hôn, tôi sẽ có trách nhiệm với gia đình, với em.

Tôi cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em, em hoàn toàn tự do."

"Vậy là...em cũng không thể can thiệp vào chuyện của thầy ư?" Cô nhạy cảm truy hỏi.

"Em có thể, nếu em muốn."

Reng reng reng!!!!

Chuông điện thoại của Tô Mạn reo lên, người gọi là mẹ cô, Liễu Nguyệt Vân.

Cô chậm rãi bước ra ban công, bắt máy: "Mẹ."

"Mạn Mạn, mẹ đến Giang thành rồi.

Con có đến bệnh viện thăm dì Lâm không? Dì ấy có khỏe không?"


Biển quảng cáo ở đối diện sáng lập lòe, bên trên là dòng chữ "Cơ hội và vận mệnh"

Tô Mạn ngẩng đầu, nhìn về những ngôi sao trên bầu trời xa xăm, khẽ thở dài: "Lúc tốt lúc xấu ạ."

Tô Mạn nói sơ qua về tình hình của Lâm Tú Ngọc.

Liễu Nguyệt Vân vừa nuối tiếc vừa lo lắng nói: "Ôi, sao tình hình lại tệ vậy chứ.

Tú Ngọc là người vừa tốt tính vừa nhiệt tình."

Tô Mạn quay đầu liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha.

Ánh mắt anh vẫn lạnh nhạt xa cách như thường, sườn mặt góc cạnh không còn căng cứng, cũng không hề mất kiên nhẫn, dáng ngồi thẳng tắp cao ráo.

Trực giác của cô mách bảo rằng lạnh nhạt chỉ là mặt nạ của anh.

Tô Mạn ngồi trên xích đu ngoài ban công, cắn môi dưới dịu dàng nói: "Mẹ, con trai dì Lâm là giảng viên đại học của con, cũng là đồng nghiệp của con hiện giờ."

Liễu Nguyệt Vân cừa mừng vừa kinh ngạc: "Trùng hợp thế à? Vậy là có quen biết từ trước rồi.

Tính cách của cậu ấy thế nào?"

Tô Mạn đáp: "Anh ấy à, hơi ngốc, ăn nói vụng về, lạnh lùng như tảng băng vậy."

"Đàn ông thì cần gì biết khéo ăn khéo nói chứ? Thực tế là tốt nhất." Liễu Nguyệt Vân bị mấy lời của cô chọc cười.

Nói chuyện với mẹ 1 lúc, Tô Mạn lại thấy thả lỏng hơn nhiều.

"Mẹ, con cúp máy đây, có chút việc."

Cô đứng dậy khỏi xích đu, màn hình quảng cáo vẫn đang sáng lậploef.

Dòng chữ "Cơ hội và vận mệnh" vừa lớn vừa bắt mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận