Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Thầy Nhan H


Sau tám năm, cô gái đã bớt đi nét trẻ con, trở nên chín chắn xinh đẹp, rất có sức hút của một người phụ nữ.Tiếng nói cười ồn ào trên sàn nhảy lẫn tiếng nhạc dường như chỉ là râu ria.

Mãi cho đến khi giọng của một đồng nghiệp nam khác truyền đến: “Thầy Nhan, anh đâu rồi? Mấy đồng nghiệp ban khác muốn uống với anh.”Nhan Chí Cương rũ mắt nhìn cô, nói: “Bạn học Tô, nhờ em tránh đường một chút.”Đôi mắt Phượng của cô hơi nhếch lên như đang khıêυ khí©h.

Cô từ từ kéo dài khoảng cách, đôi môi đỏ hồng mềm mại khẽ mấp máy, cười yếu ớt: “Thầy nhan mau đi đi, mọi người đang đợi thầy đó…”Cô buông ly cocktail vẫn còn nguyên xuống bàn, ăn bánh ngọt dâu tây.

Hương vị ngọt ngào lan ra khắp miệng, nhưng lúc này cô lại chẳng cảm nhận được mùi vị gì.Cô nhìn về phía cách đó không xa, Nhan Chí Cương đang uống hết ly này đến ly khác, khiến cô có linh cảm như anh đang buông xả…Tại sao? Cô muốn biết.Trên bàn có mấy vỏ chai rượu mạnh thấy đáy, đám giảng viên mà điên lên thì đúng là chẳng thua kém gì ai.Ly nào ly nấy uống cạn sạch không dư một giọt, đúng là chơi thật.Cô hơi bận lòng, nghĩ ngược nghĩ xuôi xem nên dùng cớ gì để ngăn anh tiếp tục điên cuồng uống rượu nhe vậy, lại chợt nghe một đồng nghiệp nửa tỉnh nửa nay kêu lên: “Có ai tiện đường đưa thầy Nhan về không? Chúng tôi đều uống rượu hết rồi, không lái xe được.”Cơ hội tới rồiTô Mạn nhấc đôi cao gót bước nhanh tới, khẽ nói: “Tôi có thể đưa thầy Nhan về.”***Hoa viên Tam Tinh.Tô Mạn dìu cái người đang say bất tỉnh về chung cư của anh.


Cô nhìn quanh bốn phía.

Nơi này rất xa hoa, bằng vào tiền lương của giảng viên đại học thì không thể mua nhà ở nơi đắt đỏ như vậy được.

Rốt cuộc là anh có bí mật gì không muốn người khác biết?Bác Lý bảo vệ vừa thấy anh liền hỏi: “Sao thầy Nhan lại say đến mức này?”“Vâng, hôm nay trường có tiệc, anh ấy uống say rồi.”Bác Lý vội vàng giúp cô dìu anh vào thang máy.Tô Mạn sắp bị anh ép đến nỗi không thở nổi rồi.

Cuối cùng cô cũng tìm được chìa khoá trong túi áo vest của anh.

Cô bật đèn lên, dồn hết sức dìu anh đến phòng ngủ, lúc sắp thả anh nằm xuống giường thì anh lại đột nhiên cử động khiến cô mất thăng bằng, hai người cứ thế ngã xuống giường.Nữ trên nam dưới.Tô Mạn vốn định xuống khỏi người anh.

Nhưng vừa thấy gương mặt tuấn tú say ngủ, đến sườn mặt cũng nhu hoà đi nhiều của anh, cô lại không nỡ.

Năm tháng chỉ khiến anh trông thêm đàn ông.


Mí mắt mỏng khẽ rung rung, đôi môi ửng đỏ vì rượu.

Cô thì thào nói: “Thầy ơi… Em đã thích thầy từ lâu lắm rồi…”Tô Mạn cúi người ghé vào tai anh thăm dò: “Thầy Nhan… Thầy Nhan…”Tốt lắm, anh ngủ rồi.Giữa chừng, cô cắn môi, đưa ra một quyết định can đảm: “Thầy ơi… em có thể mượn tay thầy được không? Một chút thôi là đủ rồi?”Tô Mạn nhẹ nhàng nhấc bàn tay to của anh lên, dùng khăn tay lau trước.

Móng tay anh sạch sẽ sáng sủa, ngón tay với khớp xương rõ ràng và lòng bàn tay dày.

Cô cần lấy ngón trỏ thon dài và ngón giữa của anh, đưa xuống dưới váy mình, lén lú đẩy qυần lót sang một bên, đút hơn nửa hai ngón tay anh vào âm hộ non mịn của mình…Cô không nhịn được rên: “A…”Cô ngửa đầu, không kiềm chế nổi, lại đẩy hết hai ngón tay của anh vào âm hộ đẫm nước.

Bàn tay nhỏ bé của cô dẫn dắt ngón tay anh ra vào, thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn động tĩnh của anh.Anh đã say đến bất tỉnh, ở ngay trước mắt cô.Cô càng nghĩ càng ướt.


Càng nhìn gương mặt đẹp trai mà cô nhớ mong mãi này, cô lại càng ham muốn.

Nước dâm tuôn ra, ướt nhẹp đũng quần của anh, để lại vệt nước đọng.Thật quá sức dâm đãng, quá không biết xấu hổ.Cô cầm tay anh, đẩy nhanh tốc độ, cắm vào rồi lại rút ra, kéo theo tơ mật dính dấp…Trong đêm khuya, nơi riêng tư của cô đã phun nước, tiếng rên ɾỉ vang vọng, dâm dục vô cùng, tăng thêm chút sắc hồng trong căn phòng màu trắng xám.Mặc kệ, âm hộ ngứa quá… Thật muốn anh…Ướt quá… Làm sao bây giờ…“A… A ưm….

Thầy ơi…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận