Bốp
Một chiếc gạt tàn bay đến, thành công đập vào trán Phó Đình Thiên một cú đau điếng.
Thế nhưng, hắn lại không phản kháng, chỉ im lặng nhìn người đàn ông trung niên đang buông lời mắng chửi mình kia.
"Cái thằng ngu dốt! Tao đã dặn mày phải thật cẩn thận khi tiếp cận con nhỏ họ Kiều đó! Bây giờ mày nhìn xem, cổ phiếu công ty chúng ta đang sụt giảm, tất cả là nhờ ơn thằng con trời đánh như mày!"
Phó Thành tức giận nghiến răng ken két, hận không thể bóp cổ đứa con trai ở trước mặt mình.
Ông ta xoa mái tóc màu muối tiêu, hai đầu mày chau lại, xem chừng thất vọng cực điểm.
Công sức bao nhiêu năm qua Phó Thành để con trai mình tiếp cận Kiều Vi Vi coi như thành công cốc.
Vốn dĩ ông ta đã tạo điều kiện cho Phó Đình Thiên và Kiều Vi Vi tiếp xúc với nhau, họ Phó cũng được Kiều gia nâng đỡ một khoảng thời gian dài.
Vậy mà thằng con trời đánh này lại gian díu với Cao gia, khiến Kiều gia trở mặt thành thù.
Bây giờ công ty nhà họ Phó mất đi bảo hộ của Kiều Vi Vi, cổ phiếu biến động thất thường, các gia tộc khác cũng khó để yên cho ông ta.
Hận không thể rèn sắt thành thép, nếu Phó Đình Thiên khôn ngoan hơn thì Phó Thành đã có thể được Kiều gia chống lưng phía sau, sau này chẳng cần phải nhìn sắc mặt của bọn nhà giàu khác mà sống nữa.
"Nếu mày có thể được một phần như Ngạn Đình, tao đã chẳng phải bắt mày dựa vào con nhỏ Kiều Vi Vi đó làm gì!"
Nếu Phó Ngạn Đình còn ở đây, Phó gia cũng sẽ không đến nỗi chật vật như thế này.
Phó Đình Thiên lau đi vết máu trên trán, dù đầu cảm thấy đau nhức nhưng cũng không thể hiện ra ngoài.
Nghe thấy cái tên Ngạn Đình kia, nắm tay hắn siết chặt, ánh mắt trở nên tăm tối.
Lại là Phó Ngạn Đình.
Cái tên đã rời khỏi nhà họ Phó từ lâu, dựa vào Cố gia mà sống thì có gì hay ho? Cha lúc nào so sánh hắn với người từ lâu đã không còn là anh trai như thế, thậm chí, ngay cả khi Phó Ngạn Đình đã rời khỏi Phó gia, mọi người vẫn gọi hắn là Phó nhị thiếu gia.
"Cha, con xin lỗi!"
"Bây giờ mày xin lỗi thì tao được gì? Nếu mày đã chọn Cao Nhiễm thì cứ cưới nó luôn đi, tao đã nói phía bên Cao gia rồi!"
Phó Đình Thiên trợn mắt, hắn lập tức phản bác.
"Cha, con sẽ đi dỗ dành Kiều Vi Vi, cha đừng..."
Choang một tiếng, chiếc bình hoa bỗng chốc liền vỡ tan tành trước mặt hắn, Phó Đình Thiên liền ngậm miệng.
Phó Thành đã không kiềm được nữa, ông ta quát tháo ầm ĩ.
"Im miệng! Mày nghĩ con nhỏ đó ngu tới nỗi tha thứ cho mày sao? Tao đã bàn chuyện xong xuôi với lão Cao rồi, chỉ có cách này mới lấy lại được chút danh dự cho cả Phó gia!"
Cao gia vốn chỉ là một gia tộc nhỏ, cũng như Phó gia, bọn họ cũng có Trang Trình Nghiêm của nhà họ Trang thuộc tam đại gia tộc thành phố X đứng phía sau.
Nếu Kiều gia đã không còn muốn nhượng bộ Phó Thành nữa, ông ta sẽ chuyển sang nịnh bợ Trang gia.
Phó Đình Thiên lạnh mặt.
Hóa ra hắn và Cao Nhiễm đã trở thành con cờ cho cả hai gia tộc, bị bó buộc bởi cái danh dự chết tiệt kia.
Còn Phó Ngạn Đình lại tự do như thế, luôn là cái bóng mà cả đời hắn không thể vượt qua được.
Phó Đình Thiên cắn môi, hắn không cam tâm.
Nếu những tấm hình đó không bị lộ ra thì hắn đã bước vào Kiều gia được rồi.
Hắn phải khiến Phó Ngạn Đình sống không bằng chết, bởi hắn mới là thiếu gia của nhà họ Phó, không phải Phó Ngạn Đình.
...!
Vài ngày sau.
Kiều Vi Vi nhìn danh sách đối tượng xem mắt, muốn xem kĩ lại một chút.
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này cô phải kiểm tra danh sách thật kĩ càng.
Gặp được người có ý định trốn buổi xem mắt cũng tốt, nhưng nếu gặp mấy con đỉa hay bám người như Phó Đình Thiên thì sẽ cực kì mệt mỏi nên Kiều Vi Vi cần phải xem qua một lúc.
Quản gia Trương nhìn cô chăm chỉ như thế, âm thầm xúc động.
Cô chủ nhỏ nay đã vượt qua nỗi đau rồi, không còn bài xích việc kết hôn nữa, thậm chí còn rất tích cực lựa chọn các thiếu gia phù hợp.
Tất nhiên, Kiều Vi Vi giỏi giả vờ là thế, thực tế cô chỉ muốn chọn những tên thích ăn chơi bắt ong bắt bướm một chút, việc từ chối sẽ nhanh hơn nhiều với những người nghiêm túc muốn kết hôn.
Trong lúc Kiều Vi Vi sắp xếp lại giấy tờ thông tin về đối tượng xem mắt, không may lại trượt tay, rơi lộn xộn xuống đất.
Cô ngán ngẩm thở dài, vội cúi người nhặt lên.
Đột nhiên, một cái tên ngay lập tức liền đập vào mắt cô.
Kiều Vi Vi cầm hồ sơ lên, cảm thấy không thể tin nổi.
Phó Ngạn Đình?
Ngay lập tức, những lời nói của anh lại xuất hiện trong đầu cô.
"Em có muốn kết hôn với tôi không?"
"Em cứ từ từ mà suy nghĩ."
Hình như đã hơn một tuần Kiều Vi Vi vẫn chưa trả lời anh, và tội lỗi hơn nữa, cô lại quên bén đi mất.
Cô nhìn thông tin của Phó Ngạn Đình, thầm cảm thán năng lực của anh.
Mới 30 tuổi đã là chủ tịch tập đoàn Nam Hải với nhiều chi nhánh trả dài khắp châu Á lẫn châu Âu, tự thân tay trắng mở công ty đầu tiên mà không cần sự trợ giúp của cả Phó gia hay Cố gia, tài sản bây giờ có lẽ đã lên đến hàng trăm tỉ.
Đúng là huyền thoại!
Kiều Vi Vi suy nghĩ một hồi, vẫn không biết làm sao về lời cầu hôn kia của Phó Ngạn Đình.
Cô nhìn đống giấy tờ về đối tượng xem mắt chất chồng lên, cảm thấy sởn da gà.
Cho dù Kiều Vi Vi có từ chối anh, ông nội vẫn sẽ ép cô đi xem mắt người khác.
Cô cũng biết mình sắp vào hàng bà cô già, nhưng Kiều Vi Vi là một người cuồng công việc, cô không muốn kết hôn.
Nhưng nếu cô kết hôn rồi, Kiều lão gia sẽ không ép cô đi xem mắt nữa.
Trong đầu Kiều Vi Vi liền nảy ra một ý nghĩ, sau đó cô nói với Trương quản gia.
"Chú Trương, giúp con chọn ngày hẹn với Phó Ngạn Đình!"