Phó Ngạn Đình suy nghĩ, năm nay anh cũng chỉ vừa mới ba mươi, cũng không đến nỗi là quá già đi.
Trái ngược lại với anh, Kiều Vi Vi cười hớn hở, được một đứa trẻ nhỏ gọi là chị chứng tỏ cô vẫn còn trẻ lắm.
Cô bật cười, đôi mắt cong lên, xinh đẹp khó tả.
Mà Phó Ngạn Đình vừa hay nhìn thấy nụ cười này, chẳng ai hay biết, anh cũng dịu dàng cong môi, trong đôi mắt chỉ chứa hình bóng người con gái kia.
Tiểu Bình nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy mẹ mình đâu, bụng còn kêu lên một tiếng rõ dài.
Kiều Vi Vi thấy thế liền bật cười, xoa đầu thằng bé.
"Tiểu Bình đợi một chút, cô mua đồ ăn vặt cho cháu!"
Vốn dĩ cô muốn để thằng bé ở lại với Phó Ngạn Đình, không ngờ Tiểu Bình kịch liệt níu tay áo cô, nằng nặc đòi đi theo.
"Không chịu với chú đâu!"
Kiều Vi Vi lại muốn bật cười, lại nhìn sang Phó Ngạn Đình mặt đen thui, tiếng cười liền nuốt vào trong.
Với cô thì thằng bé gọi là chị, còn anh lại là chú.
Kiều Vi Vi suy nghĩ, dù sao Phó Ngạn Đình cũng chỉ lớn hơn cô không nhiều lắm, ai bảo anh dọa Tiểu Bình sợ như thế.
Không còn cách nào khác, tuy Kiều Vi Vi vẫn để anh bế thằng bé nhưng cô đã an ủi Tiểu Bình, thế nên thằng bé đành nhìn cô đứng xếp hàng ở khu bán đồ ăn gần đó.
Trẻ con quả là sinh vật hay quên!
Chỉ vài phút trước Tiểu Bình còn rất sợ Phó Ngạn Đình, vậy mà chỉ vài phút sau đã vô tư ôm vai anh, vừa ăn vừa cười khúc khích.
Kiều Vi Vi nhìn Phó Ngạn Đình mặt lạnh băng bế thằng bé, còn Tiểu Bình mắt sáng như sao nhìn xung quanh, không hiểu sao trong lòng có chút cảm giác hạnh phúc kì lạ.
Nếu Kiều Vi Vi và anh kết hôn, hai người cùng có một đứa con, có phải cũng sẽ như thế này không?
Thế nhưng, cô ngay lập tức gạt đi suy nghĩ đó, cúi mặt xuống.
Chẳng mấy chốc cả ba đã tới quầy thông tin.
Còn không đợi Kiều Vi Vi đọc thông tin, Tiểu Bình đã nhảy thót xuống từ tay Phó Ngạn Đình, rành rọt đọc họ tên của mình và mẹ.
"Cháu tên Y Bình, năm nay 6 tuổi.
Mẹ cháu tên Hứa Uyển ạ!"
Cô ngạc nhiên, thằng bé rành rọt chuyện này cứ như thể nó đã trải qua nhiều lần vậy.
Cả Phó Ngạn Đình đứng một bên cũng khẽ nhíu mày, trong lòng cả hai người đều có một suy nghĩ mà không ai muốn trở thành sự thật.
Đợi sau khi cô gái nhân viên phát loa thông báo, Kiều Vi Vi tiến lại gần Tiểu Bình đang ngồi tự chơi một cách ngoan ngoãn, tay đặt lên vai thằng bé, từ tốn hỏi.
"Tiểu Bình, cháu thường xuyên lạc mẹ như thế này sao?"
Không ngoài dự đoán của cô, thằng bé ngây thơ đáp lại.
"Mẹ vụng về lắm ạ, đây là lần thứ ba Tiểu Bình lạc mẹ.
Nhưng chị yên tâm, mẹ sẽ đến rước Tiểu Bình ngay thôi!"
Nghe thằng bé chắc nịch đáp như thế cũng khiến Kiều Vi Vi an tâm một phần, cô xoa cái đầu tròn như bông kia, nhoẻn miệng nói.
"Thế cô chú sẽ ở đây đợi mẹ đến rước Tiểu Bình nhé!"
Tiểu Bình mỉm cười, vui vẻ gật đầu đáp.
"Dạ!"
Chỉ đáng tiếc, người mẹ mà thằng bé trông ngóng mãi, cuối cùng cũng chẳng quay trở lại.
Kiều Vi Vi nhìn đồng hồ đeo tay, đã 8 giờ tối rồi, trong lòng sốt ruột muốn chết.
Cả ba người đã đợi từ sáng tới chiều tối, nhưng rốt cuộc vẫn không thấy mẹ của Tiểu Bình đến rước thằng bé.
Thậm chí nhân viên đã phát loa trên dưới 10 lần, làm sao lại có chuyện có người quên con trai mình tới tận giờ này chứ?
Mấy cô gái nhân viên ở quầy thông tin nhìn thằng bé với ánh mắt bối rối lẫn thương hại.
Trái lại, Tiểu Bình vẫn vui vẻ cầm khối rubik xoay xoay, xoay xong hết thì lại đưa Kiều Vi Vi trộn lại, sau đó vẫn chăm chú xoay tiếp.
Phó Ngạn Đình vốn đã biết trước câu trả lời, anh đưa tay nhìn đồng hồ, như có như không nói.
"Nhóc, có muốn xem pháo hoa không?"
Nghe thấy pháo hoa, Tiểu Bình ngay lập tức đòi anh bế, hào hứng nói.
"Dạ muốn!"
Kiều Vi Vi trong tình huống này lại không biết làm sao, cô biết Phó Ngạn Đình đề nghị như thế là để thằng bé không bị sợ hãi với bầu không này.
Anh để Tiểu Bình ngồi trên vai mình.
Dáng người anh rất cao, thế nên trông thằng bé chỉ như một cục bông nhỏ xíu trên vai anh.
Khác hẳn ấn tượng lúc đầu, Tiểu Bình đã vui vẻ nói chuyện với anh, trông vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Một tia sáng lóe lên, bay vọt lên trời, kéo theo đó là tiếng pháo hoa nổ.
Hàng trăm tia sáng nở bung ra như bông hoa, đủ loại màu sắc, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người ở đây.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Kiều Vi Vi cảm nhận cả ngày hôm nay của mình quá đỗi trọn vẹn.
Cô hướng ánh mắt về phía Phó Ngạn Đình, vô tình, anh cũng đang nhìn cô.
Ánh sáng pháo hoa hắt vào đôi mắt anh lấp lánh, không chỉ thế, Kiều Vi Vi còn thấy được gương mặt mình phản chiếu nơi đáy mắt anh.
Cô không nghe thấy những tiếng cười đùa ngoài kia, bởi vì cũng như Phó Ngạn Đình, trong tầm mắt Kiều Vi Vi cũng chỉ thấy anh.
Phó Ngạn Đình mỉm cười, Kiều Vi Vi cũng đáp lại, cười rạng rỡ.