Chu Nhược Văn làm gì ở đây?
Kiều Vi Vi còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe Chu Nhược Văn nói tiếp.
"Anh Lý cứ vào chuẩn bị, tôi sẽ đi thay anh! Chú rể mà trễ đám cưới thì không được đâu!"
Lý Bình nghe Chu Nhược Văn nói như thế, cảm kích không biết để đâu cho hết.
Cô bối rối nhìn anh ta, không biết nên nói gì trong trường hợp này.
"Cảm ơn cậu Chu! Đành nhờ cậu vậy! Cảm ơn cậu luôn nhé, Kiều Vi Vi!"
Lý Bình lịch sự cúi đầu cảm ơn, sau đó lại chạy vào trong để chuẩn bị.
Kiều Vi Vi chau mày, suy nghĩ một lúc.
Chu Nhược Văn kiếp trước không hề xuất hiện ở đây là điều mà cô rất chắc chắn, thế nên mới xảy ra chuyện đó.
Sự thay đổi rất lớn mà Kiều Vi Vi chưa kịp can thiệp này khiến cô không biết làm sao, không lẽ là do cô đã thay đổi quá khứ quá nhiều?
Nhưng như thế cũng đâu hề đủ để Chu Nhược Văn - một người chưa từng gặp Lý Bình bao giờ lại tốt bụng giúp anh ta đến thế?
Kiều Vi Vi đau đầu, cô hoàn toàn không hiểu gì hết!
Mà ngay lúc này, Tiểu Bình đang lén lút đi xuống hầm gửi xe nơi Kiều Vi Vi đã đỗ.
Trước tiên, nhóc phải xuống kiểm tra xem xe của cô có bị người khác động vào hay không.
Nếu không, Tiểu Bình mới suy nghĩ ra cách khác để bảo vệ Kiều Vi Vi.
Hầm đỗ xe tối thui, Tiểu Bình dáo dát nhìn xung quanh, không biết xe của cô đã đỗ ở đâu, vì vậy chỉ còn cách đi loanh quanh một hồi, cho tới khi chiếc xe màu đỏ quen thuộc kia đập vào tầm mắt.
Nhóc vui mừng ra mặt, muốn đi tới xem, vô tình lại thấy một bóng người thậm thụt ở đầu xe.
Ngay lập tức, Tiểu Bình nấp sau cột tường, không dám phát ra tiếng động.
Nhóc còn cảm thấy tay mình run lên, hơi thở cũng phập phồng trong lồng ngực, bèn lấy tay che miệng để không phát ra âm thanh nào dù là nhỏ nhất.
Người đó mặc áo đen từ đầu đến chân, đội mũ lưỡi trai sụp xuống, che toàn bộ khuôn mặt.
Sau khi làm gì đó với chiếc xe, hắn chột dạ nhìn xung quanh, thấy có vài người đi ngang qua liền kéo sụp mũ xuống, tỏ vẻ không biết gì mà đi lướt qua.
Tiểu Bình tái mặt, không ngờ lại có người giở trò với xe của Kiều Vi Vi, nếu cứ như vậy thì tương lai mà nhóc mơ thấy đó sẽ trở thành sự thật mất.
Nhóc hít một hơi sâu, ngó ngang ngó dọc, chắc chắn không có ai mới cắm mặt chạy lên khỏi hầm.
Tiểu Bình đã quyết định, dù cho Kiều Vi Vi có nhìn nhóc với ánh mắt đầy ghê tởm hay đuổi nhóc đi cũng được, điều quan trọng bây giờ là phải cứu được cô.
Bất giác, Tiểu Bình tông sầm vào một người nào đó.
Kiều Vi Vi cuối cùng vẫn giả vờ như không biết chuyện gì, để Chu Nhược Văn lái xe đi thay Lý Bình.
Cô đã suy tính đủ cách để cứu Lý Bình, vậy mà lại bị Chu Nhược Văn hớt tay trên.
Cô nhìn xe anh ta khuất dần phía sau những chiếc xe khác, vẫn chưa hiểu được ý muốn của Chu Nhược Văn là gì.
Đến khi thấy anh ta lành lặn trở về cùng với họ hàng của Lý Bình, Kiều Vi Vi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh Văn một thân váy cưới trắng lộng lẫy, khoác tay Lý Bình đang dịu dàng nhìn cô ấy, hạnh phúc mỉm cười.
Đôi má Cảnh Văn hồng lên, ánh mắt cong cong khiến Kiều Vi Vi hạnh phúc đến mức sắp khóc.
Kiếp trước khi không có Lý Bình, Cảnh Văn đau đớn đến mức chết tâm, đôi mắt trống rỗng khi ấy đã được thay thế bằng niềm hạnh phúc bây giờ, Kiều Vi Vi quả thật không hề đòi hỏi gì hơn nữa.
Đám cưới mà cô đã phải bỏ lỡ đó, bây giờ đã được trọn vẹn.
Cô nhìn sang Chu Nhược Văn.
Khuôn mặt anh ta vẫn hiền lành như thế.
Mái tóc đỏ hôm trước đã được nhuộm đen lại, đôi mắt nhìn chăm chăm vào Cảnh Văn đang cười một cách xinh đẹp ở trên bục cùng với Lý Bình, từ tốn vỗ tay chúc phúc cho cô dâu chú rể.
Khóe miệng Chu Nhược Văn cong lên, vừa như là thỏa mãn, cũng vừa như là đau lòng.
Đến khi cha xứ nói hai người hôn nhau, anh ta liền quay người rời đi, đẩy cửa ra ngoài.
Bóng lưng Chu Nhược Văn cô độc, bờ vai lại có chút run rẩy kì lạ.
Kiều Vi Vi thừa biết, bất kể Chu Nhược Văn che giấu tốt đến thế nào, bây giờ anh ta cũng đã sắp sụp đổ rồi.
Mối tình đơn phương hơn mười năm đó, khoảng trống trong tim chỉ có một người duy nhất, đâu thể nói quên là quên ngay.
Cô cũng thầm cầu mong cho Chu Nhược Văn tìm được một ai đó có thể yêu anh ta như cách anh ta đã yêu Cảnh Văn.
"Vi Vi, mau tới đây bắt hoa cưới cùng với tớ đi!"
Giọng nói của Cảnh Văn đánh thức tâm trí cô, bàn tay của cô ấy nắm lấy tay cô.
Kiều Vi Vi mỉm cười, không còn cách nào khác bèn đi theo cô ấy.
Trò bắt hoa cưới chỉ là trò may rủi tùy theo quán tính người ném, chính vì thế Kiều Vi Vi không hiểu vì sao bó hoa cưới nhỏ đó có thể chuẩn xác rơi xuống tay mình mà không phải là tay người khác.
Cô nhìn Cảnh Văn đang cười khúc khích kia, cảm thấy dường như đây là màn cố ý của cô bạn mình.
"Cậu đừng nhìn tớ! Tớ ném ra sau lưng mà, chuyện cậu bắt được là định mệnh rồi!"
Cô ấy biết Kiều Vi Vi đang thầm lặng ném cho mình cái nhìn đa nghi, bèn vừa như cố ý giải thích.
Cô không nói gì, chỉ thầm thở dài, sau đó liền nói cho Cảnh Văn.
"Khi nào rảnh tớ sẽ giới thiệu cho cậu."
Cảnh Văn cứ ngỡ như mình nghe nhầm, trợn mắt hỏi lại.
"Cái gì? Vi Vi, cậu có bạn trai rồi sao?"
Hình như do hưng phấn quá, cô ấy lắc mạnh vai Kiều Vi Vi, khiến cô chỉ biết vỗ vai cho Cảnh Văn bình tĩnh lại.
"Thế người ấy là ai thế?"
"Vi Vi?"
Lời nói của Cảnh Văn bị một giọng nói cắt đứt.