"Anh buông tôi ra! Tôi là đồng nghiệp của em gái anh, anh làm chuyện này không sợ bị truy xét sao?”
"Chính là em gái tôi bảo tôi tới đây, em gái tôi nói cô thích mùi vị này.”
Lưu Mộng Tuyết đặc biệt nói cho anh ta rằng thật ra Ôn Ninh có tình ý với anh ta.
Cô ta nói với người phụ nữ như cô thì anh ta phải dùng thủ đoạn đặc biệt để cảm hóa, có vậy thì cô mới một lòng một dạ với anh ta.
Chính vì những lời nói ấy nên anh ta mới chuẩn bị món đồ này.
Ôn Ninh nghe xong, trong lòng cô ớn lạnh.
Cô tự hỏi những ngày trong công ty, cô đối xử với Lưu Mộng Tuyết tốt vô cùng, cô giúp cô ta mọi thứ khi cô có thể.
Cũng coi như lần này cô bù đắp những gì cô đã gây ra cho Lưu Mộng Tuyết ở khách sạn.
Nhưng đổi lại, cô lại phải gánh lấy chuyện này.
Lục Tấn Uyên tan làm, anh đang chuẩn bị lái xe đi thì nhìn thấy chiếc xe Volkswagen màu trắng đang dừng cách công ty không xa.
Chiếc xe đó cũng rất phổ biến nhưng hình như có điều gì đó hơi không bình thường.
Anh không kìm nổi, nở nụ cười xem thường, trời vẫn chưa tối mà đôi nam nữ trong chiếc xe đó lại không kiềm chế được, thật là phóng khoáng.
Lục Tấn Uyên đang chuẩn bị đạp ga lái xe đi thì bỗng nhiên anh cau mày.
Lục Tấn Uyên cảm thấy chiếc xe đó hơi quen mắt, hình như giống chiếc xe hôm đó đón Ôn Ninh về.
Lục Tấn Uyên nghĩ một lúc, anh duỗi tay rút chìa khóa xe ra rồi đi lại đó, anh nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền ra từ trong xe.
"Anh cút đi! Anh đang phạm tội đó!”
"Tốt nhất anh mau buông tôi ra, nếu không thì tôi nhất định sẽ tố cáo anh.”
Những lời nói ấy đã đánh thức trí nhớ của Lục Tấn Uyên.
.