Ôn Ninh không khỏi khó chịu, nếu lúc nãy cô không phản ứng đủ nhanh, nhất định sẽ bị đánh ngã xuống đất, khi đó đứa trẻ trong bụng khẳng định cũng sẽ xảy ra chuyện.
Diệp Uyển Tĩnh đi tới, trịch thượng chằm chằm nhìn Ôn Ninh khiến cô vô thức lùi về sau hai bước.
Diệp Uyển Tĩnh nhìn quần áo trên người cô, rồi lại nhìn khuôn mặt không trang điểm của cô, nhìn tới cái bụng nhô lên một chút.
Có một loại cảm giác bất an đang dâng lên trong lòng.
Người Ôn Ninh rất gầy, toàn thân từ trên xuống dưới đều không có chút thịt dư thừa nào, duy chỉ có bụng dưới là có chút nhô lên.
Tuy không rõ ràng nhưng khi nó ở trên người cô lại có thể dễ dàng nhận ra khác biệt.
Bà đột nhiên nhớ tới lần trước gặp Ôn Ninh là trong tiệm thuốc mua thuốc cho phụ nữ có thai, sắc mặt bà nhợt đi, "Cô có thai sao?"
Ôn Ninh không ngờ bà ta lại đột nhiên hỏi cô chuyện này, chần chừ một lát để điều chỉnh được tâm trạng và tìm câu trả lời hợp lí, Diệp Uyển Tĩnh đã hiểu rõ tất cả.
Ôn Ninh có thai rồi sao, bố của đứa bé là ai?
"Chuyện này hình như đâu có liên quan gì tới bác gái?”
Ôn Ninh lùi về sau hai bước, cô không muốn chọc giận Diệp Uyển Tĩnh.
Bà ta bây giờ, đã không còn là kiểu dịu dàng duyên dáng như trước nữa mà giống như một thú mẹ bị chọc giận vậy.
Ôn Ninh thật sự rất sợ bà ta sẽ làm ra chuyện gì đó đáng sợ.
"Không có liên quan gì với tôi? Tại sao lại không có liên quan gì? Đồ tiện nhân nhà cô, không nhẽ cô ở bên ngoài cùng thằng đàn ông nào chơi bời đến mang thai rồi lại muốn đứa con trai Lục Tấn Uyên của tôi đổ vỏ, nhận đứa con này sao?"
Diệp Uyển Tĩnh nghĩ cũng không thèm nghĩ liền chắc chắn chuyện là như vậy, Ôn Ninh là người như thế nào chứ, cô ta có thừa khả năng để làm ra những chuyện như vậy.
Có phải cô ta cảm thấy chỉ cần dựa vào một đứa trẻ lai lịch không rõ này là có thể có được địa vị, để nhà họ Lục chấp nhận cô con dâu này?
" Không phải."
Ôn Ninh mang thai sắp được năm tháng rồi, mỗi ngày cô đều nói chuyện với đứa con trong bụng.
Cô nhớ trong sách có nói, khi thai nhi lớn lên là có thể hiểu được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Diệp Uyển Tĩnh cứ luôn miệng nói con cô là đồ nghiệt chủng như vậy khiến Ôn Ninh rất tức giận.
"Không phải? Vậy thì là gì?" Diệp Uyển Tĩnh đương nhiên sẽ không tin lời nói của cô, người phụ nữ như thế này, chuyện gì cũng có thể làm ra được, làm gì có người phụ nữ nào lại không ham mê quyền lực và sự giàu có của nhà họ Lục chứ.
"Không nhẽ cô muốn nói đứa trẻ này là con của Tấn Uyên sao?"
Đôi mắt của Diệp Uyển Tĩnh giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm vào bụng của Ôn Ninh.
Ôn Ninh cảm thấy, chỉ cần cô gật đầu thôi, Diệp Uyển Tĩnh sẽ lao tới mổ bụng cô ra và đem đứa bé ra ngoài!
Đứa trẻ này......rõ ràng là của Lục Tấn Uyên, là đứa trẻ của nhà họ Lục bọn họ.
Có điều, đối mặt với tình huống như thế này, Ôn Ninh không dám nói, cô sợ sau khi Diệp Uyển Tĩnh biết chuyện sẽ bắt cô tới bệnh viện bỏ đứa bé đi.
"Tôi không có nói vậy."
Ôn Ninh ôm bụng mình bảo vệ nó khỏi tầm mắt của Diệp Uyển Tĩnh, nhận lại chỉ là một giọng cười nhạo khinh thường : “Vậy là giống như những gì tôi nói rồi, cô muốn đem theo đứa bé này vào nhà họ Lục, để Tấn Uyên nhận loại nghiệt chủng này là con? Ôn Ninh, là tôi vẫn quá coi thường cô rồi."
Ôn Ninh lắc đầu, cô biết phải ứng của cô trước mặt Diệp Uyển Tĩnh chẳng thể hiện được điều gì cả, nhưng cho dù có thể nào thì cô cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
Đợi khi bà ta nói đủ rồi, bà ta tự sẽ rời đi.
Diệp Uyển Tĩnh lại tiếp tục nói Ôn Ninh, nhưng nhìn cô giống như con đà điểu chỉ nghe mà không nói lời nào, Ôn Ninh này, sợ là đã dùng dáng vẻ giả vờ nhu nhược đáng thương này để đi lừa Lục Tấn Uyên rồi.
"Được, ở trước mặt tôi mà cô còn giả câm giả điếc như vậy, không sao cả.
Bên Tấn Uyên tôi cũng sẽ không cho qua, dù tôi có chết cũng sẽ không để loại phụ nữ không sạch sẽ như cô bước vào nhà họ Lục nửa bước.”
Nói xong những lời này, Diệp Uyển Tĩnh cũng không ở lại nơi này nữa, sải bước rời đi, đóng sầm cửa lại như đóng cánh cổng trời lại vậy.
Ôn Ninh nhìn thấy bà ta cuối cùng cũng rời đi rồi, cô nhanh chóng chạy tới khoá cửa.
Khoá xong, cô giống như mất đi sức dựa trên cửa, thở gấp.
Cô vẫn luôn biết nhà họ Lục sẽ không chấp nhận đứa trẻ đang nằm trong bụng cô này.
Nhưng mà thái độ lúc đó của Diệp Uyển Tĩnh lại khiến cô lần nữa thêm phần sợ hãi.
Một khi đứa trẻ này ra đời, nhà họ Lục khẳng định sẽ ra tay, cô phải làm sao mới tốt đây.....
Lục Tấn Uyên đến công ty không lâu thì lập tức nhận được điện thoại từ nhà họ Lục gọi tới.
"Bây giờ con phải lập tức trở về nhà." Lời nói của ông nội so với lần trước còn lạnh lùng hơn.
Lục Tấn Uyên cau mày, trong mắt hiện lên sự bất lực khó xử: “Ông nội, con đang làm việc.
Chuyện này để sau khi con tan làm về sẽ đến giải thích với ông."
"Không được, con lập tức cút về đây cho ta! Nếu con không trở về ngay, ta sẽ đích thân tới tìm con."
Đây là lời cuối cùng mà ông nói.
Vì lúc nãy Diệp Uyển Tĩnh trở về, khóc lóc nói cho ông biết rằng Ôn Ninh đã mang thai, nói ông nhất định không được để cho nghiệt chủng đó bước vào nhà họ Lục.
Hiện giờ ông thực sự không nhịn nổi nữa rồi.
Lục Tấn Uyên thấy ông nội dứt khoát như vậy thì chỉ có thể đồng ý: "Con biết rồi, con lập tức trở về đây."
Nói xong, Lục Tấn Uyên quay lại nói với người đang chủ trì cuộc họp giải thích vài câu.
Sau đó cầm lấy chìa khóa xe lập tức trở về nhà họ Lục.
Suốt đường đi, người đàn ông nhíu mày suy nghĩ, vốn dĩ khuôn mặt đã mang nét lạnh lùng nay lại thêm vài phần nghiêm nghị.
Anh hiểu rõ nhà họ Lục vẫn luôn phản đối chuyện của Ôn Ninh, nhưng từ nhỏ đến lớn anh chưa từng thấy ông nội tức giận đến như vậy.
Dù sao ông cũng là người ở trong thương trường vài chục năm, những chuyện nhỏ nhặt như vậy sao có thể khiến ông tức giận đến mức như thế?
Không lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi?
Càng nghĩ Lục Tấn Uyên càng thấy phiền não, nhưng suy cho cùng, đây cũng là chuyện không thể tránh được, chỉ có thể trực tiếp đối mặt với nó mà thôi.
Chiếc xe nhanh chóng dừng trước cửa lớn nhà họ Lục, quản gia đã đứng đó từ sớm chờ đón anh, nhìn thấy Lục Tấn Uyên xuất hiện lập tức vui vẻ ra chào đón: “Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng trở về rồi, sức khỏe của lão gia không tốt, cậu tuyệt đối đừng khiến lão gia tức giận."
Lục Tấn Uyên gật đầu, mặc dù hiện giờ nhìn qua thấy sức khỏe của ông nội rất tốt, nhưng dù sao ông cũng đã hơn tám mươi tuổi, anh thân là cháu nội, dĩ nhiên là không thể làm gì quá đáng.
Sải từng bước lớn vào trong nhà, Lục Tấn Uyên vừa đi vừa tìm ông nội, tìm thẳng tới phòng sách, anh gõ cửa.
"Vào đi."
Giọng nói của ông nội truyền đến, Lục Tấn Uyên hít một hơi thật sâu rồi mới mở cửa bước vào.
Nhưng lúc anh vừa mở cửa bước vào thì một quyển sách đã bay tới.
Mặc dù anh đã nhanh chân né đi nhưng góc của quyển sách vẫn sượt qua mặt anh, lưu lại một vết máu.
"Bốp!" Tuy trong lòng Diệp Uyển Tĩnh cũng rất tức giận, nhưng dù sao Lục Tấn Uyên cũng là đứa con mà bà yêu thương, là hi vọng cả đời này của bà, nhìn thấy anh bị thương, trái tim bà rất đau.
"Con đừng ở đây mềm lòng, con nghĩ xem, đối với nó vết thương ngoài da này nghiêm trọng, hay là việc nó không biết đúng sai không biết lường trước hậu hoạ dây dưa với loại phụ nữ kia mới nghiêm trọng? Nếu như con không tiếp tục nhìn được nữa thì đi ra ngoài."
Nhìn vết máu trên mặt Lục Tấn Uyên, ông nội cũng không quá quan tâm, có những lúc làm việc phải tàn nhẫn mới có thể khiến người ta nhớ kỹ trong lòng.
Lục Tấn Uyên từ nhỏ đến lớn đều đã quen với việc mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió rồi.
Vốn xuất thân từ nhà họ Lục, điều kiện vẫn luôn là tốt nhất lại thêm năng lực của anh cũng vô cùng giỏi, cho nên sợ rằng bản thân anh ngay cả người ông nội này cũng không để vào mắt.
.