Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng FULL


Mộ Yên Nhiên không muốn thừa nhận sự thật này, thế nhưng giọng điệu Lục Tấn Uyên gọi tên Ôn Ninh, cứ luẩn quẩn trong đầu cô ta, không thể xua đi.
Nỗi buồn dai dẳng này, giọng nói cưng chiều như vậy, cô ta đã từng nghe thấy rất lâu về trước, hiện tại Lục Tấn Uyên gọi tên cô đều rất lạnh lùng, không khác gì gọi những người khác.
Mộ Yên Nhiên nắm chặt tay, lúc trong lòng đang khó chịu, trong phòng truyền đến một ít tiếng động, cô ta lập tức để bản thân tỉnh táo lại, gõ cửa một cái: "Tấn Uyên, ông nội gọi anh xuống ăn cơm."
Lục Tấn Uyên nghe thấy giọng nói của Mộ Yên Nhiên, cúp điện thoại, đi tới: "Biết rồi."
Mộ Yên Nhiên cúi đầu, không để cho anh nhìn ra sự khổ sở của mình.
Hai người đi xuống lầu, ăn cơm với ông cụ.
Ông cụ Lục quyết tâm tìm thêm đề tài nói chuyện cho hai người, không ngừng gợi lại những chuyện trước kia.
Lúc đầu Lục Tấn Uyên không muốn phá tan sự hăng hái của ông lão, còn hùa theo vài câu, sau đó, sau đó cũng không biết đáp thế nào.
"Ông nội, đó là chuyện đã qua biết bao lâu rồi, cũng nên nhìn về phía trước thôi."
Giọng nói của anh hời hợt, chỉ là trong tai người có suy nghĩ, thì ý tứ đặc biệt rõ ràng.
Mộ Yên Nhiên hơi dừng đũa, thức ăn trong miệng lập tức trở nên nhạt nhẽo, cô ta hiểu rõ, Lục Tấn Uyên đang ám chỉ cô ta, hiện tại giữa bọn họ đã không giống ngày xưa, trong lòng cô ta sóng cuộn mãnh liệt, nhưng cô ta vẫn im lặng không nói gì.
Thấy bầu không khí lại trùng xuống lần nữa, ông cụ tức giận: "Không ăn nữa."
Lục Tấn Uyên rõ ràng đang cố ý đối đầu với ông.

Mộ Yên Nhiên và Lục Tấn Uyên im lặng ăn xong cơm tối, anh nói một câu liền lên lầu cũng không có chút ý tứ muốn tiếp đãi Mộ Yên Nhiên một chút.
Cô ta một thân một mình bị bỏ lại trong phòng khách, ngẩn người thật lâu, thẳng đến khi quản gia đi ra từ phòng ông cụ, thấy bộ dáng hồn bay phách lạc của Mộ Yên Nhiên, mới đi tới lên tiếng: "Cô Mộ, có lẽ cậu chủ chỉ...."
Quản gia cũng không biết nên an ủi Mộ Yên Nhiên thế nào, nếu một người đàn ông đã lạnh lùng như vậy, ngoại trừ không hề yêu thì còn có lý do nào khác sao?
"Ông nội thế nào rồi? Ăn cơm chưa?"
Mộ Yên Nhiên phục hồi tinh thần lại, nhìn quản gia, trên gương mặt xinh đẹp của cô ta không có nửa phần mất tự nhiên.
Quản gia đối với sự rộng lượng của cô ta thì hơi kinh ngạc một chút, lập tức cũng vui mừng nở nụ cười: "Lát nữa cô Mộ có thể giúp tôi khuyên ông chủ không? Tôi tới phòng bếp nấu một tô mì."
Mộ Yên Nhiên đương nhiên sẽ không từ chối, muốn loại trừ Ôn Ninh, chắc chắn phải dựa vào lực lượng nhà họ Lục.
Một lát sau, quản gia giao khay đồ ăn cho Mộ Yên Nhiên, phía trên là một tô mì nóng hổi.
Mộ Yên Nhiên dịu dàng nói cảm ơn, đi về phía trước.
Vốn ông cụ không muốn nói chuyện với ai, Lục Tấn Uyên làm loạn khiến ông rất tức giận, mặc dù bây giờ ông đã lớn tuổi, nhưng dù sao cũng từng hô mưa gọi gió quen rồi, bây giờ lại không quản được cháu của mình.
"Ông nội, là cháu."
Mộ Yên Nhiên nhẹ nhàng lên tiếng: "Buổi tối ông chỉ ăn một ít, lúc ngủ sợ rằng sẽ đói bụng, như vậy không tốt cho dạ dày, ông ăn thêm một chút nhé."
Ông cụ hơi sửng sốt lập tức mở cửa cho cô ta đi vào.

Sự thay đổi của Mộ Yên Nhiên ông đều nhìn thấy được, cô ta thật sự đã bỏ đi những tật xấu của một cô gái nhà giàu vì Lục Tấn Uyên, cũng đã biết đối nhân xử thế hơn.
Lục Tấn Uyên chính là cần một người phụ nữ như vậy, có thể xử lý chuyện trong nhà ổn thỏa, ở bên ngoài có thể giúp anh tăng thêm mặt mũi, tạo ra hình tượng tốt đẹp, mà không phải yếu đuối không chịu nổi như Ôn Ninh, một người phụ nữ chỉ biết trông cậy vào đàn ông.
Hai người yên lặng ngồi xuống, Mộ Yên Nhiên không nóng nảy nói về chuyện kia, cẩn thận hầu hạ ông cụ, đợi ông ăn xong mới thu dọn chén đũa.
"Ông nội, hay là chuyện đính hôn tạm hoãn một chút."
"Vì sao? Có phải Tấn Uyên uy hiếp cháu không?"
"Khôn...!Là vừa rồi cháu nghe được....!chuyện của Ôn Ninh."
Trong mắt Mộ Yên Nhiên hơi ảm đạm: "Nếu người Tấn Uyên yêu là Ôn Ninh, cháu nghĩ, cháu cũng không cần phải tiếp tục dây dưa, như vậy, cho dù chúng cháu có kết hôn, cũng sẽ không hạnh phúc, cháu không muốn ép Tấn Uyên làm chuyện anh ấy chuyện anh ấy không muốn làm."
Mỗi câu chữ của Mộ Yên Nhiên đều xuất phát từ việc suy nghĩ cho Lục Tấn Uyên, chí ít, ông cụ nghe xong thấy rất hài lòng, ngược lại càng thêm thương cô ta.
"Không phải Ôn Ninh đã sớm bị đuổi đi rồi sao? Cháu không cần lo lắng chuyện này."
"Nhưng, vừa rồi cháu....!lúc gọi anh ấy ăn cơm, nghe thấy anh ấy vẫn còn liên lạc với Ôn Ninh."

"Cái gì?" Ông cụ Lục nghe thế cơn giận nổi lên: "Cháu nghe rõ không? Thật sự là cô ta?"
Mộ Yên Nhiên gật đầu: "Cháu chỉ là nghe sơ sơ.

Hôn nhân miễn cưỡng chắc chắn sẽ không hạnh phúc, đã như vậy, cháu tình nguyện tác hợp."
Ông cụ không còn nghe thấy lời cô ta nói, đã lập tức đứng lên: "Yên Nhiên, cháu ra ngoài trước đi, chuyện này ông sẽ cho cháu một câu trả lời thuyết phục, cháu yên tâm, con dâu nhà họ Lục chúng ta, chỉ có thể là cháu."
Ánh nắng chiếu vào căn phòng, một ngày mới bắt đầu.
Ôn Ninh chậm rãi mở mắt, nhìn thoáng qua thời tiết khí trời bên ngoài, nắng rất ấm áp, cô sờ phần bụng hơi nhô lên: "Thời tiết hôm nay thật đẹp."
Tâm trạng cô không tệ, cầm điện thoại di động lên, nhìn thoáng qua, suy nghĩ một chút, gửi cho Lục Tấn Uyên một tin nhắn.
"Chỗ em hôm nay thời tiết rất đẹp, còn anh?"
Trước đây Ôn Ninh rất ít khi làm như vậy, bởi vì cô luôn cảm thấy một cô gái không nên quá chủ động, huống chi cô cũng không dám tin tưởng hoàn toàn vào tình cảm mà Lục Tấn Uyên đối với cô, thật ra cô lo lắng sẽ biến thành cô thì nhiệt tình mà anh lại lạnh lùng đáp trả.
Thế nhưng hiện tại...!Nghĩ đến việc Lục Tấn Uyên vì bảo vệ cô mà bị thương, vì rửa sạch tội danh cho cô mà đối phó với nhà họ Ôn, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện, trong lòng cô cũng dần kiên định hơn.

Cô chính là thích người đàn ông này, mặc kệ chuyện gì xảy ra, đều muốn bên cạnh anh.
Nhưng, sau khi gửi tin nhắn xong, Ôn Ninh lại cười một cái.
Bên Lục Tấn Uyên đang là buổi tối, chắc chắn anh sẽ không trả lời đâu.
Cho nên cô cũng không đợi tin nhắn trả lời nữa, tới trong phòng tắm rửa mặt.
Chỉ là lúc cô trở lại, phát hiện Lục Tấn Uyên lại trả lời rồi, hơn nữa, còn trả lời lại trong vài giây.

"Sao dậy sớm như vậy?"
Ôn Ninh hơi bất ngờ, nhìn thời gian, lúc này bên Lục Tấn Uyên đang là rạng sáng mà, sao anh trả lời tin nhắn nhanh như vậy?
Chỉ là loại cảm giác được trả lời trong nháy mắt này khiến tâm trạng Ôn Ninh vui sướng, có người từng nói, nếu một người đàn ông để tâm tới bạn, chắc chắn sẽ trả lời tin nhắn lập tức.
Như vậy, hiện tại xem ra, Lục Tấn Uyên cũng rất quan tâm cô nhỉ?
"Ngủ sớm dậy sớm mới là thói quen lành mạnh."
"Nhưng còn anh, sao trễ vậy vẫn chưa ngủ?"
Ôn Ninh biết Lục Tấn Uyên là người cuồng công việc, không xử lý xong mọi chuyện sẽ không ngủ, anh cũng rất ít lộ ra vẻ mệt mỏi nhưng cô vẫn có chút đau lòng.
"Ngủ trễ như vậy, không mệt sao?"
Lục Tấn Uyên nhìn tin nhắn cô gửi tới rất nhanh, nở nụ cười: "Không mệt."
Hiện tại anh đang tăng ca, cũng là vì để nhanh chóng gặp lại Ôn Ninh cho nên nhiệt huyết mười phần.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận