Ôn Ninh tưởng rằng Lâm Tư Thần đã rời đi, nhìn anh ta đi rồi quay lại, cô có chút kinh ngạc nhiên, nhưng vẫn đi tới, "Là gì vậy?"
Lâm Tư Thần đưa cho cô bản báo cáo đã được khôi phục nguyên trạng, "Tôi không biết là cái gì, cô y tá đưa cho tôi nhờ tôi giao cho cô."
Ôn Ninh cau mày cầm qua xem xét, lúc này mới nhận ra đó là tờ báo cáo kết quả xét nghiệm quan hệ cha con mà cô đã làm, cô lập tức có chút cảnh giác liếc nhìn Lâm Tư Thần.
"Bác sĩ Lâm, anh không có...!nhìn thấy thứ gì bên trong, đúng không?"
Cô tạm thời không muốn bất kỳ người ngoài nào biết được thân phận của đứa trẻ, vậy sẽ gây ra những rắc rối không đáng có.
"Đương nhiên là không rồi, đạo đức nghề nghiệp của tôi không tệ đến nổi đó."
Lâm Tư Thần nhìn thấy hết thảy sự lo lắng của cô, Ôn Ninh nghe anh ta nói như vậy, cũng không tiện nghi ngờ điều gì nữa, "Tôi không có ý đó, chỉ là....!đây là chuyện riêng tư của tôi, chứ tôi không hề nghi ngờ anh."
"Tôi biết rồi, đừng lo lắng, tôi không có vô vị như thế đâu, nếu đồ đã giao xong rồi, vậy tôi đi trước nhé."
Nói xong, Lâm Tư Thần nhanh chóng rời khỏi đây, bây giờ anh ta còn có việc quan trọng hơn phải làm, không cần tiếp tục ở đây dây dưa với Ôn Ninh.
Ôn Ninh thấy người đã rời đi, cô mới cắn môi, cẩn thận cất tờ báo cáo đi, rồi ở cùng mẹ thêm một lúc nữa, cô mới đi xuống lầu.
“Cô Ôn, muốn đi thẳng về nhà sao?" Tài xế mở cửa cho Ôn Ninh, sẵn tiện hỏi.
"Không, đến chỗ ngày hôm qua!"
Ôn Ninh cầm tờ báo cáo quan hệ huyết thống trong tay, cô không thể phân biệt được tâm trạng của mình đang là kích động hay là bất an, bản báo cáo này phải nói là đến rất đúng lúc, cũng may Lục Tấn Uyên đang ở đây, cô có thể giao tận tay cho anh ấy...!
Cũng không biết, anh ấy sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy thứ bên trong?
Sẽ vui mừng hay ngạc nhiên?
Trong lòng Ôn Ninh cũng không rõ, có điều cô vẫn muốn cố gắng hơn nữa, biết đâu, biết đứa nhỏ là của anh, rào cản vô hình giữa hai người có thể biến mất.
Hành trình dài nhanh kết thúc những suy nghĩ phức tạp trong lòng Ôn Ninh.
Đến khách sạn hôm qua, Ôn Ninh lập tức gọi điện cho Lục Tấn Uyên.
Lục Tấn Uyên vừa đi ra khỏi hội trường liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, lấy ra nhìn thấy là tên của Ôn Ninh, tâm trạng buồn bực càng thêm u ám.
Ôn Ninh có chút thất vọng khi thấy cuộc gọi không có ai trả lời, tuy nhiên nghĩ rằng anh chắc còn bận làm việc, không thể trả lời cuộc gọi, cũng không tiếp tục gọi nữa nên đã nhắn tin cho anh, "Tấn Uyên, em có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với anh.
Vui lòng gọi cho em ngay khi cuộc họp kết thúc.
Em đang đợi anh ở trong khách sạn mà hôm qua anh ở.
"
Lục Tấn Uyên khi nhận được tin tức này, liền cau mày, anh còn tưởng rằng sau khi bị anh đối xử lạnh nhạt ngày hôm qua, hôm nay Ôn Ninh sẽ không tới nữa, với lại vác bụng bự chạy tới chạy lui rất vất vả.
Không ngờ, vào lúc này tính cách bướng bỉnh của người phụ nữ đó lại được phát huy hết công suất như vậy.
Có điều, khi nghĩ đến tin nhắn sáng nay, Lục Tấn Uyên kìm lại ý định trả lời, anh nhanh chóng xóa đi tin nhắn.
Trùng hợp đúng lúc này, có một người đàn ông muốn lôi kéo quan hệ với Lục Tấn Uyên đi tới, "Ngài Lục, chỗ tôi có một bữa tiệc rượu, không biết có vinh hạnh được tiếp đón anh không?"
Trên gương mặt của người đàn ông này ngập tràn nụ cười nịnh nọt, ý đồ muốn thu phục lòng người phô diễn rất sinh động, nếu là bình thường, Lục Tấn Uyên nhất định sẽ không để ý đến những người ý đồ bất chính, muốn đi đường tắt như vậy.
Nhưng vào lúc này, Lục Tấn Uyên nghĩ đến Ôn Ninh có lẽ vẫn đang đợi mình ở khách sạn, liền cau mày, tuỳ tiện, lạnh lùng gật đầu, "Được."
Người đàn ông vốn dĩ chỉ muốn thử vận may của mình, dù gì Lục Tấn Uyên mới là kẻ săn mồi lớn trong cuộc họp lần này, chuyện hôm qua Catherine đã bị bẽ mặt vì thả thính không thành đã được được lan truyền ra, không ngờ vận may của ông ta lại tốt như thế, vậy mà có thể thành công mời được Lục Tấn Uyên?
Nghĩ đến đây, người đàn ông càng niềm nở hơn, ở phía sau Lục Tấn Uyên không ngừng hỏi han mọi việc như một con chó săn, sau đó mới lái xe đưa anh đến phòng rượu mà ông ta đã đặt trước.
"Nhớ kỹ, sắp xếp thêm vài cô gái trẻ trung xinh đẹp, giá cả không thành vấn đề, chỉ cần phục vụ tốt cho một vị khách này, bao nhiêu tôi cũng thanh toán được."
Khi đang lái xe, người đàn ông gọi điện thoại phân phó cho thuộc hạ, xem ra Lục Tấn Uyên không phải là loại người không chịu ăn khói lửa nhân gian, chỉ cần nắm bắt cơ hội, biết đâu có thể cùng tập đoàn Lục thị bấu víu quan hệ.
Ôn Ninh đợi trong khách sạn đã rất lâu, bởi vì lúc sáng cô rời đi, đã trả lại thẻ phòng cho nhân viên khách sạn, cho nên hiện tại cô chỉ có thể ngồi ở đại sảnh nhìn về phía xa xem xe của Lục Tấn Uyên có về hay chưa.
Tuy nhiên, đợi khá lâu rồi vẫn không thấy anh, điện thoại cũng không đổ chuông.
Lẽ nào thực sự bận rộn như vậy sao?
Trong khoảng thời gian chờ đợi dài đẳng này, trái tim của Ôn Ninh cũng dần dần nguội lạnh, kỳ vọng ban đầu biến thành có chút lo sợ, thậm chí cô còn không có tự tin, Lục Tấn Uyên sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy thứ trong tay cô.
"Đang nghĩ lung tung vớ vẩn cái gì Ôn Ninh mặt mình, "Người đàn ông có thể vì mày mà không tiếc bản thân bị thương, sao có thể nói thay đổi là thay đổi chứ, anh có phải là con quay đâu! Chắc chắn là sẽ ổn thôi!"
Trong khi cổ vũ bản thân, Ôn Ninh uống sữa ấm được người phục vụ mang đến trong khi chờ Lục Tấn Uyên trở về.
Sau khi Lục Tấn Uyên đến phòng rượu, anh tìm một góc yên tĩnh để uống rượu.
Thường ngày anh rất ghét những trường hợp thế này, nhưng bây giờ, khi nghĩ đến những chuyện mà anh không cách nào kiểm soát được, anh thật muốn chuốc say bản thân mình.
Chẳng mấy chốc, hàng rượu ngoại trước mặt đã cạn sạch.
Thấy Lục Tấn Uyên có vẻ hơi say, mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp được cố ý sắp xếp đến, lấy can đảm tiến lại gần, bọn họ từ lâu đã muốn tiếp cận người đàn ông cao quý, xuất chúng như thần này.
Chỉ là, hơi thở cảnh cáo người lạ không nên đến gần trên người anh quá mạnh mẽ, nên chỉ có thể đợi anh uống say rồi mới không đáng sợ như lúc nãy nữa.
"Ngài Lục, hay là thế này, em uống với anh...."
"Đúng vậy, một mình anh uống rượu thì quả là nhàm chán, để chúng em bầu bạn với anh nhé...."
Một đám phụ nữ tới gần cất giọng, mùi nước hoa nồng nặc phả vào mũi Lục Tấn Uyên, Lục Tấn Uyên không khỏi cảm thấy chán ghét, ngẩng đầu nhìn thấy mấy gương mặt tuy có vẻ đẹp đẽ nhưng thực ra là trang điểm rất đậm, dù đã hơi say, nhưng vẫn không khỏi khinh bỉ.
"Cút!"
Đột nhiên, Lục Tấn Uyên có chút buồn nôn, đẩy những người phụ nữ vồ vập này ra, đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài.
Bước vào phòng vệ sinh, Lục Tấn Uyên đang định rửa tay, lúc này nghe thấy cách đó không xa có một tiếng một cô gái kêu cứu.
"Không, buông tôi ra, tôi chỉ là người phục vụ, anh buông ra!"
Giọng nói này có chút quen thuộc, ngay cả lời của người đang hét, Lục Tấn Uyên cũng đã từng nghe phát ra từ miệng của Ôn Ninh, lập tức kéo trí nhớ của anh trở về lúc trước kia, khi Ôn Ninh bị đàn ông gạ tình.
Nghĩ đến đó, người đàn ông dừng lại và đi đến nơi phát ra âm thanh, thì ra là từ vách ngăn bên kia của buồng vệ sinh nam.
"Đi ra." Lục Tấn Uyên đạp cửa, làm kinh động những người bên trong.
.