Ôn Ninh thất thần một lúc lâu, không hề chuyên tâm pha sữa, Bạch Linh Ngọc cũng đi qua.
Bà nhìn con gái mình bằng ánh mắt vô cùng quan tâm: “Sao thế con? Có chuyện gì hả?”
Ôn Ninh vẫn luôn không thể quên đi đứa con vừa mới sinh của mình, bà lo rằng cơ thể vừa mới khỏe lại của cô cũng không thể chịu đựng được.
"Con..
rất ổn."
Ôn Ninh không thể nói ra hết những cảm xúc trong lòng cô lúc này, nhìn thấy Lục An Bảo, đứa bé mà cô vẫn luôn mong chờ, cô thật sự vô cùng vui vẻ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất buồn và phiền não.
Nếu như có thể được ở bên cạnh con thêm chút nữa thì tốt rồi.
Đáng tiếc là, có nói sao thì điều đó cũng là điều không thể.
Sau khi Ôn Ninh pha sữa xong, cẩn thận dùng tay để thử độ ấm, sau đó nhìn mẹ mình còn đang lo lắng đứng bên cạnh: “Con không sao đâu mẹ ạ, chỉ cần nhìn thấy thằng bé như thế này thôi là con đã vui lắm rồi.”
Nói xong, Ôn Ninh đi vào trong phòng, thấy Lục Tấn Uyên đang cầm đồ chơi chọc cười Lục An Bảo, trong lòng lại dâng lên một cảm xúc không tên.
Cô hận người đàn ông này, nhưng khi nhìn thấy Lục An Bảo, cảm giác phẫn hận trong lòng cô cũng nhạt đi rất nhiều.
Có lẽ là, chỉ cần cho cô thêm chút thời gian, thì một ngày nào đó cô sẽ buông được những cảm xúc uất hận đau khổ trong lòng.
Cô thầm thở dài một hơi, Ôn Ninh đi qua: "Tôi đã pha sữa xong rồi ạ!"
Nói đến đây, Ôn Ninh có chút áy náy, cô đã xem qua rất nhiều sách cẩm nang làm mẹ, cũng biết nếu cho em bé mới sinh bú sữa mẹ sẽ tốt hơn, nhưng mà...!
Cô lại không có cơ hội để làm điều đó, cho nên chỉ đành để cho bé con phải chịu thiệt thòi.
Lục Tấn Uyên nhận lấy bình sữa, trong lúc vô tình, ngón tay của hai người chạm vào nhau, Ôn Ninh cảm thấy bản thân như vừa bị điện giật, lập tức tránh qua một bên.
Có lẽ là do tâm lý cho nên khi bị Lục Tấn Uyên chạm vào người, cô liền thấy có chút không được thoải mái, có chút đáng sợ, cũng có chút gì đó muốn chống cự lại.
"..."
Lục Tấn Uyên nhìn thấy động tác không được tự nhiên của cô, không nói một câu nào, nhưng ánh mắt đã trở nên khó dò.
Anh đã nhớ kỹ người phụ nữ này.
Lát nữa anh nhất định phải cho người đi điều tra thật kỹ, nếu không chắc chắn anh sẽ bứt rứt ở trong lòng.
Lục Tấn Uyên không thích cái cảm giác có thứ không được rõ ràng xuất hiện trước mắt mình.
Nghĩ xong, người đàn ông này cũng chẳng nói gì với Ôn Ninh, sau khi cho Lục An Bảo uống sữa xong, đi ra nói chuyện với Bạch Linh Ngọc một hồi sau đó mới chào tạm biệt để rời đi.
Ôn Ninh tiễn anh ra đến tận cửa, nhìn thấy Lục An Bảo bị bế vào trong xe, tận mắt nhìn thấy chiếc xe kia đã rời khỏi tầm mắt của mình thì mới xoay người đi vào trong, trong lòng ngập tràn sự buồn bã và mất mát.
Bạch Linh Ngọc an ủi cô: “Không sao hết, về sau còn nhiều cơ hội, vẫn có thể gặp lại thằng bé mà.”
Ôn Ninh gật đầu: "Biết được thằng bé vẫn rất tốt là con yên lòng rồi, nhưng mà...”
Nói cho cùng thì, ước nguyện muốn được ở bên cạnh làm bạn cùng thằng bé chỉ có thể được lấp đầy bằng khoảng thời gian ngắn ngủi này thôi.
Bạch Linh Ngọc thấy thế cũng không biết nói gì, chỉ đi đến ôm lấy con gái mình, hai người im lặng hồi lâu, không ai mở miệng nói chuyện.
Lục Tấn Uyên ngồi ở phía sau ghế lái, từ khi có Lục An Bảo, rất ít khi anh tự mình lái xe.
Lục An Bảo còn quá nhỏ, không thể ngồi yên một mình trên ghế an toàn trẻ em ở phía sau được, anh phải tự mình trông thằng bé thì mới có thể yên tâm.
Cho nên, việc đi lại của anh đều do tài xế đến đưa đón, điều này cũng làm người nhà họ Lục vẫn luôn lo lắng cho anh cũng được yên tâm phần nào.
"A a..."
Tay của Lục An Bảo nắm chặt lấy món đồ chơi nhỏ mà vừa nãy Ôn Ninh đưa cho cậu nhóc, đó là một con thỏ xám nhìn vô cùng bình thường, so với những món đồ chơi quý giá, được thiết kế tinh xảo mà người nhà họ Lục đã mua tặng cho nhóc thì thua xa rất nhiều.
Nhưng mà, Lục An Bảo lại bày ra một bộ dạng vô cùng thích thú, vẫn luôn cầm chặt nó không buông.
"Thích cái này sao?”
Lục Tấn Uyên rất hiếm khi được nhìn thấy dáng vẻ cố chấp như này của Lục An Bảo, đồ chơi của thằng bé quá nhiều, có những thứ chỉ mới chơi qua có vài lần là thằng nhóc đã thấy chán, vứt xó một bên.
Chỉ là một con thỏ bình thường..
Lục Tấn Uyên cầm lấy món đồ chơi kia, nhìn một hồi, đột nhiên trong đầu lướt qua một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Con thỏ này...!
Hình như anh đã từng thấy nó ở đâu rồi...!
Cứ nghĩ mãi, đầu lông mày của anh dính chặt vào nhau.
Lúc này, một chiếc xe ô tô chạy vút qua bên ngoài cửa sổ, Hạ An Bình đến đón Ôn Ninh.
Lục Tấn Uyên đương nhiên vẫn còn một chút ấn tượng với chiếc xe của Hạ An Bình, dù sao thì lúc trước anh đã từng tức
.