Lục Tấn Uyên đưa Lục An Bảo về đến nhà.
Hiện giờ anh đang sống một mình trong căn hộ nơi mà Ôn Ninh từng ở, thay vì tận hưởng cuộc sống được có người phục vụ trong biệt thự nhà họ Lục.
Một mặt là vì anh muốn ở đây, nơi lưu lại hơi thở của người con gái ấy.
Mặt khác, anh cũng muốn dành nhiều thời gian bên cạnh Lục An Bảo, dù không có mẹ nhưng ít nhất anh cũng không thể để con trai mình thiếu thốn tình cha.
Vì vậy, trong căn hộ này, bình thường anh chỉ tin tưởng giao việc chăm sóc đứa bé cho dì Trương và chị Nguyệt.
"Cậu chủ về rồi."
Nhìn thấy Lục Tấn Uyên về, dì Trương đi tới bế Lục An Bảo: "Cơm đã chuẩn bị xong rồi ạ."
Lục Tấn Uyên gật đầu, dì Trương đưa đứa trẻ đến phòng dành riêng cho trẻ, đặt Lục An Bảo xuống nền đất trải thảm dày, để cậu bò xung quanh chơi đùa.
Dì Trương nhìn thấy cậu bé cầm con thỏ đồ chơi có dính chút nước bọt, trông hơi bẩn, bà lắc đầu không hài lòng.
Nếu như vậy thì cậu bé có thể bị tiêu chảy do ăn phải thứ dơ bẩn.
Dì Trương đưa tay ra muốn lấy lại món đồ chơi trong tay cậu bé.
Lục An Bảo bám chặt lấy món đồ chơi không buông, với vẻ mặt sẽ không bao giờ đưa nó cho người khác.
"Cậu chủ nhỏ, dì chỉ muốn đem nó đi rửa sạch thôi..."
Dì Trương dật món đồ chơi về phía mình, Lục An Bảo có rất nhiều đồ chơi, nhưng cậu bé rất hiếm khi để ý đến chúng, hơn nữa, bảo đảm cậu chủ nhỏ không xảy ra bất cứ chuyện gì làm tổn hại đến cơ thể là việc mà bà phải làm.
Dì Trương dật mạnh hơn một chút, rồi cầm lấy con thỏ đồ chơi trong tay Lục An Bảo, lúc dì Trương đang định rửa sạch để sát trùng thì Lục An Bảo lập tức bật khóc.
Dù chỉ là một món món đồ chơi bình thường thôi nhưng khi bị giật mất, thì tâm hồn nhỏ bé của cậu bỗng có cảm giác như mất đi thứ gì quan trọng vậy.
Dì Trương sửng sốt, lập tức đặt đồ chơi xuống, chạy đến bể Lục An Bảo lên, cố gắng chọc cười cậu bé, nhưng lần này cậu lại không cười chút nào.
Bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm đang quơ quào lung tung, còn đôi chân thì đạp khắp người dì Trương, cậu bé giãy dụa liên tục, giống như không quen biết bà.
“Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lục Tấn Uyên đang ăn cơm bên ngoài thì nghe thấy tiếng động trong phòng, lập tức cau mày bước vào.
Dì Trương là người đã từng nuôi rất nhiều đứa trẻ, nên rất có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ, lại còn là người được ông nội giới thiệu, nên Lục Tấn Uyên chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của bà ấy.
Đây dường như là lần đầu tiên một chuyện như vậy xảy ra với bà.
"Tôi chỉ muốn làm sạch và khử trùng món đồ chơi đó..."
Dì Trương bất lực nhìn Lục Tấn Uyên, bà bế Lục An Bảo trong tay đi lại khắp phòng để dỗ cậu bé, tay nhẹ nhàng vỗ về, bình thường đây là cách hiệu quả để dỗ cậu bé, thế nhưng lúc này đột nhiên mất đi tác dụng.
Tay chân Lục An Bảo cứ giãy dụa lung tung, khóc rống lên, một lúc sau, khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cậu bé bỗng đỏ bừng vì khóc quá nhiều, giọng nói của cậu cũng có chút khàn khàn.
"Đừng khóc nữa, dì trả lại cái này cho con nhé." Dì Trương bất lực, nhanh chóng trả lại con thỏ đồ chơi màu xám cho Lục An Bảo.
Tuy nhiên, bàn tay nhỏ bé của Lục An Bảo nắm lấy món đồ chơi ngắm nghía một hồi rồi lại khóc tiếp.
Thứ mà cậu bé muốn không phải là con thỏ này, mà là...!
Mà chính là cái ôm khiến cậu bé cảm thấy thân thuộc và an toàn.
Tuy rằng Lục An Bảo còn rất nhỏ, nhưng cậu bé lại nhớ được cái cảm giác được Ôn Ninh bế trong tay, như thể cậu bé đã được trở về khoảnh khắc an toàn nhất của mình, không ai có thể làm tổn thương được cảm giác an toàn của cậu bé, nhưng người đang bế cậu bé lúc này thì lại không thân thuộc.
Bây giờ, dì Trương thực sự không chịu nổi được nữa.
Tuy rằng trước đây Lục An Bảo hay khóc lóc làm phiền, nhưng cậu bé chưa bao giờ khóc dữ dội như thế này, nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết chừng cổ họng của cậu bé sẽ bị thương mất.
Vậy thì tội của bà ấy rất nặng.
"Đưa thằng bé cho tôi."
Lục Tấn Uyên bế Lục An Bảo vào lòng, rồi cố gắng dỗ cậu bé, nhưng cũng chẳng mấy hiệu quả.
Tiếng khóc của Lục An Bảo khiến người khác phải khó chịu, đặc biệt ngay cả những món đồ chơi cũng không thể dỗ được cậu bé, điều đó khiến mọi người khó hiểu.
Nghe tiếng khóc của cậu bé càng lúc càng chói tai, Lục Tấn Uyên nhíu mày, như đã nghĩ ra cái gì, anh ta đột nhiên nói: "Bố gọi người đó đến với con nhé, con có vui chưa?"
Hai mắt Lục An Bảo chớp chớp, tuy rằng mới có mấy tháng, thế mà những lời Lục Tấn Uyên nói ra như chứa điều hấp dẫn gì đó, khiến cho lòng cậu bé cảm thấy vui vẻ, kỳ diệu là nước mắt đã ngừng chảy, Lục An Bảo gật gật đầu.
Nhìn thấy vậy, dì Trương bỗng sững sờ, chuyện gì vậy, người đó là ai?
Thậm chí còn có thể dỗ dành cậu chủ nhỏ đang khóc chỉ bằng một câu câu.
Nhìn phản ứng của Lục An Bảo, suy đoán trong lòng Lục Tấn Uyên càng rõ ràng hơn.
Mặc dù không có bằng chứng, nhưng phản ứng của Lục An Bảo khiến anh chỉ có thể nghĩ đến một từ - tình mẫu tử.
Chẳng lẽ người phụ nữ đó thực sự là Ôn Ninh?
Suy nghĩ một hồi, Lục Tấn Uyên lập tức gọi cho Bạch Linh Ngọc.
Sau khi nhận được cuộc gọi, Bạch Linh Ngọc vẫn có chút kinh ngạc: "Sao thế, xảy ra chuyện gì sao?"
"Người phụ nữ đó, hôm nay còn ở đây không?"
Lời nói đơn giản của Lục Tấn Uyên khiến Bạch Linh Ngọc giật mình toát mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ bị phát hiện rồi sao?
"Cô ấy, tan làm rồi...!có chuyện gì vậy?"
Về điểm này, thì Bạch Linh Ngọc không có nói dối, Ôn Ninh đã được Hạ An Bình đón đi rồi, hiện tại thực sự không có ở đây.
Lục Tấn Uyên cau mày: "Bây giờ An Bảo đang khóc lóc làm nũng, cần người dỗ dành.
Tôi thấy hai người khá có duyên với nhau, vì thế, muốn cô ấy đến nhà họ
.