Đinh Thiên Vũ nhìn chằm chằm trợ lý của mình với ánh mắt lạnh lẽo, anh ta tức giận tới mức suýt phun máu.
“Điều tra đi.
Tôi muốn biết rốt cuộc ai dám ra tay với tôi.
Điều tra ra thì thôi...”
Đinh Thiên Vũ hét to, sắc mặt tái xanh.
Nhưng trên mặt anh ta lại chỗ xanh chỗ tím, nhìn chẳng ra làm sao, trông vô cùng buồn cười.
Lúc này, anh ta chỉ muốn tìm được kẻ cầm đầu, hoàn toàn quên sạch chuyện tỏ tình với Đinh Vô Ưu vào tối hôm qua.
Đây chính là ý của Lục Tấn Uyên, như vậy chẳng những có thể đánh anh ta cho bõ tức mà còn có thể khiến Đinh Thiên Vũ không thể đi quấy rầy Đinh Vô Ưu nữa.
Thân là chuyên viên thiết kế thời trang của Lục Thị, lĩnh vực liên quan rất rộng.
Có đôi khi, nhà thiết kế sẽ gặp phải một vài khách hàng VIP, họ sẽ dẫn trợ lý của mình theo, đo đạc số liệu, thảo luận một chút về hướng thiết kế và loại hình yêu cầu.
Vì thế, nhân viên bộ phận thiết kế của Lục Thị không cần ngồi làm việc liên tục ở công ty, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài để làm việc.
Hôm nay, Đinh Vô Ưu nhận được một nhiệm vụ như vậy, cô phải tới đoàn làm phim một chuyến, thiết kế trang phục của một phân cảnh trong kịch bản cho nam chính và nữ chính.
Đinh Vô Ưu đeo túi xách, cầm lấy hộp đồ nghề, vừa ra khỏi cửa công ty thì gặp ngay con trai cô.
Đọc truyện hay trên .net
"An Bảo?"
"Mẹ..."
Cậu nhóc này vốn muốn tới tìm An Bảo, thấy cô nên cười ha ha, lao ngay tới không chút do dự, cực kỳ thân mật.
"An Bảo, con lên lầu tìm ba con đi, mẹ phải ra ngoài làm việc.”
"Con cũng muốn đi.” Lục An Bảo nói ngay.
“Mẹ phải đi làm việc, khi nào về sẽ chơi với con nhé." Cô nhẹ nhàng dỗ dành.
Nhưng Lục An Bảo là ai chứ? Cậu nhóc này còn nhỏ tuổi, nhưng lại là người có chính kiến, muốn thỏa hiệp rất khó.
Cậu nhõng nhẽo đòi theo mấy lần, cuối cùng Đinh Vô Ưu đành phải dẫn cậu nhóc theo.
Đoàn làm phim cách công ty Lục Thị không quá xa, đây là một phim trường trong thành phố của đoàn làm phim.
Trong phim trường, nữ chính đang thể hiện vai diễn trong phim của mình, vừa khéo vai đó cũng là một chuyên viên thiết kế thời trang.
Vì thế, đoàn làm phim cố ý bỏ vốn mời nhân viên bộ phận thiết kế của Lục Thị tới đây.
Mặc dù Lục An Bảo biết đoàn làm phim đang quay phim truyền hình, sản phẩm quay được chính là thứ mà cậu thường thấy trên tivi.
Nhưng lần đầu Lục An Bảo được tới nơi này, cho nên vẫn rất tò mò, cực kỳ thích thú.
Đinh Vô Ưu báo thân phận của mình, nhân viên ở phim trường dẫn cô vào trong một cái lều.
"An Bảo, bây giờ mẹ phải làm việc, con ngoan ngoãn ngồi ở đây nhé.
Nếu con cảm thấy chán quá thì gọi điện cho ba con tới đón."
Lục An Bảo ngoan ngoãn gật đầu.
Khi thiết kế, Đinh Vô Ưu sẽ rất chăm chú, mà Lục An Bảo lại hiếm khi được tới chỗ như thế này, sao cậu nhóc có thể nghe lời ngồi yên một chỗ được.
Chẳng bao lâu sau, cậu ra ngoài đi dạo một mình.
Trong phim trường của đoàn làm phim có rất nhiều người, bên phân cảnh kia đang quay phim, phía bên máy quay chính có đặt cái bàn.
Những thứ này đối với trẻ con mà nói, đều cực kỳ thú vị.
Cậu nhóc bước tới nhìn không chớp mắt, giống như đi dạo vườn hoa của nhà mình vậy.
Rất nhiều người chú ý tới Lục An Bảo, suy cho cùng một cậu bé đáng yêu như vậy ai mà không bị thu hút.
“Anh bạn nhỏ, em là con nhà ai?"
"Anh bạn nhỏ, em đáng yêu quá.
Mau tới đây nào, chị cho kẹo ăn này." Đọc truyện hay trên .net
Lục An Bảo liếc mắt nhìn qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu không hề có chút cảm xúc nào, cũng chẳng nói gì.
Nhưng cậu nhóc này lại đang chửi thề trong lòng, những cô gái này đúng là ngớ ngẩn, lại còn ra vẻ làm bộ dụ dỗ cậu à? Hừ!
Lúc này, trong cái lều phía trước truyền ra tiếng kèn, cậu nhóc đảo mắt một vòng, sau đó đi vào trong.
Bên trong đang quay một phân cảnh, đạo diễn đang cầm loa để chỉ đạo, xung quanh thì có rất nhiều nhân viên đang bận rộn làm việc.
Lúc này, một bóng người có chiều cao ngang với Lục An Bảo chạy từ phía sau tới, làm cậu nhóc đang không phòng bị gì bị va một phát.
Thân thể nhỏ nhắn của Lục An Bảo nghiêng về phía trước, cậu tức giận xoay người lại thì thấy một cậu bé mặc âu phục, quần yếm ngồi trên mặt đất.
Mặc dù cậu bé kia va vào Lục An Bảo, nhưng dù sao cậu nhóc này cũng từng tập võ, nên người va vào cậu mới là người xui xẻo.
Cậu nhóc kia đứng dậy, khuôn mặt nhỏ tức tới đỏ bừng, hung hăng nhìn cậu chằm chằm, sau đó nói: “Cậu dám đánh tôi à?"
Lục An Bảo: "..."
Cậu sững sờ nhìn đối phương, sự tức giận trong lòng biến mất, liếc nhìn cậu bé kia từ trên xuống dưới, trong lòng cậu nghĩ chắc đầu óc của đối phương có vấn đề.
Ừm, chắc chắn là như vậy rồi.
Sau khi đánh giá xong, cậu chép miệng, tự nhận rằng mình xui xẻo, định quay người rời đi.
Cậu nhóc kia càng tức giận hơn, chạy tới đẩy Lục An Bảo một cái: “Tôi đang nói với cậu đấy, cậu bị điếc à?"
Khuôn mặt nhỏ của Lục An Bảo trầm xuống, cậu lớn như thế này rồi, chưa từng bị người ngoài doanh trại bắt nạt, khuôn mặt lạnh lùng nhìn về phía cậu nhóc kia, híp mắt lại: “Cậu dám đẩy tôi?"
Mặc dù cậu còn nhỏ, nhưng khi tức giận lên thì thực sự có tư thế không giận tự uy, dọa cậu nhóc kia phải sợ.
.