“Cô Lâm đã phải chịu một kích thích rất lớn, dẫn đến tình trạng đôi mắt sưng đỏ tụ máu, nhưng tụ máu nặng thế này chứng tỏ các dây thần kinh trong não tám mươi phần trăm là đã bị tổn thương.
"
Đôi mắt, bộ não đều là những bộ phận vô cùng quan trọng trên cơ thể người, mặc dù bác sĩ gia đình chưa nói kỹ chi tiết, tuy nhiên, trong lòng bố Lâm vẫn có một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, bác sĩ gia đình chậm rãi nói tiếp: “Những khối máu tụ trong mắt đã gây ảnh hưởng lớn đến võng mạc, sau khi cô Lâm tỉnh lại, đôi mắt của cô ấy sẽ có những vấn đề nhất định, có khả năng sẽ xuất hiện triệu chứng mù lòa.
"
"Còn về bộ não thì tất nhiên là sẽ cần phải kiểm tra kỹ hơn, nhưng các dây thần kinh thị giác đã bị phá hủy đến mức này, đương nhiên sự dẫn truyền xung thần kinh từ não bộ đến hệ thần kinh trung ương cũng sẽ bị ảnh hưởng theo, chỉ là mức độ nặng nhẹ chưa rõ.
"
“Nếu như nghiêm trọng! "
Bác sĩ gia đình không nói tiếp, chỉ thở dài bất đắc dĩ.
Mặc dù chưa nói hết, nhưng ý nghĩa biểu đạt đã rất rõ ràng, võng mạc bị tổn thương, chứng tỏ rằng có thể sẽ dẫn đến mù lòa, còn bộ não bị tổn thương, không phải chứng tỏ rằng sẽ có thể biến thành! kẻ ngốc sao?
Kết quả đáng sợ này khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi.
Bố Lâm còn gần như choáng váng.
Mà lúc này, Lục Tấn Uyên cho dù biết kết quả này cũng không hề có bất kỳ biểu hiện quan tâm nào, hoặc là căn bản kết quả này chính là thứ mà anh muốn.
Dám chọc giận anh, dăm ba cái trò trừng phạt trẻ con làm sao có thể khiến anh nguôi giận được.
Trên xe, Đinh Vô Ưu vẫn đeo tai nghe, hai mắt nhắm chặt nằm trong lòng anh, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ, nhìn qua tựa như đang ngủ thiếp đi vậy.
Nhưng Lục Tấn Uyên biết rõ cô không hề ngủ, nhưng từ lúc anh ra tay trừng trị ba người kia đến khi kết thúc, Đinh Vô Ưu vẫn giống như không hề nghe thấy gì hết.
Trường hợp này chỉ có một khả năng, đó là Đinh Vô Ưu đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, giác quan tự động né tránh mọi thứ của thế giới bên ngoài, điều này khiến anh không nhịn được mà nhíu mày.
Đêm đến, trong căn phòng tối om, một mình Đinh Vô Ưu nằm trên chiếc giường lớn, lúc này ngủ không yên giấc, trong mơ, cô đang chạy không ngừng trong một khu rừng huyền bí bị bao mủ bởi một làn sương trắng.
Đằng sau lưng truyền đến tiếng động xào xạc rất rõ ràng, cô thoáng ngoảnh lại xem xét, chỉ thấy một con trăn khổng lồ đang uốn mình, ngẩng cao đầu.
Ánh mắt nó lạnh như bằng chăm chú nhìn về phía cô, con trăn vốn đang tức giận, thấy cô nhìn nó, ngay lập tức mở miệng, hàm răng sắc nhọn như bốc lên hơi lạnh trong bóng đêm, khuôn miệng đỏ như máu khiến người ta có cảm giác như đang nhìn xuống vực sâu.
“Đừng mà, đừng đuổi theo tôi, khôn.
.
"
Hét lên một tiếng, cô chợt mở bừng mắt, ngồi bật dậy, cả người đầy mồ hôi, vẻ mặt tràn đầy kinh sợ, cả người vẫn còn bàng hoàng.
Trong gian phòng tối, có một người đang ngồi khuất bóng trên ghế sô pha, sau khi nghe thấy tiếng hét của cô, lập tức liền phóng tới bên giường ôm cô vào lòng.
Lục Tấn Uyên không yên lòng để cho cô ngủ một mình, lo cô sẽ sợ hãi, cho nên đã quyết định đêm nay ngồi trông cô ngủ, thấy bộ dáng này của Đinh Vô Ưu, chắc chắn là lại gặp ác mộng rồi.
“Vô Ưu à, anh ở đây, em đừng sợ, chỉ là một giấc mơ thôi, tất cả chỉ là giả.
"
Đinh Vô Ưu nhìn Lục Tấn Uyên, rồi lại nhìn xung quanh một hồi, tâm trạng cũng dần bình tĩnh trở lại, cô cũng nhớ lại những việc đã xảy ra trong bữa tiệc.
Cô nhắm chặt đôi mắt, hít sâu một hơi, lại mở mắt ra: "Cảm ơn anh, tôi đã tốt hơn rồi.
" Giọng nói khàn khàn khiến cô ho nhẹ vài tiếng.
Lục Tấn Uyên đứt cho cô uống mấy ngụm nước, lẳng lặng nhìn cô, sau đó để cốc xuống, rồi ôm lấy eo cô, lật cô nằm xuống giường.
"Anh sẽ ôm em ngủ, cứ yên tâm đi, anh sẽ không làm gì hết.
"
Giọng nói anh trầm ấm, không cho phép từ chối, đôi tay siết chặt, khiến hai người nằm trong một tư thế vô cùng thân mật.
Đinh Vô Ưu tất nhiên là cảm thấy không ổn rồi, nhưng quả thực cô rất sợ hãi, Lục Tấn Uyên thấy cô thả lỏng không giãy dụa nữa, cả cơ thể vốn cứng ngắc cũng thả lỏng một chút.
Rất nhanh, cơn buồn ngủ lại ập tới, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi cho đến khi bình minh lên.
Nháy mắt, mấy ngày đã trôi qua, ám ảnh về sự việc ở bữa tiệc hôm ấy cũng đã dần phai mờ trong lòng Đinh Vô Ưu, tất cả lại quay trở lại bình thường.
Hôm nay là một ngày quan trọng đối với tập đoàn Lục Thị, một số khách hàng bên Hoa Kỳ sẽ sang Việt Nam để đàm phán về việc hợp tác kinh doanh.
Theo lý thuyết, loại khách hàng này đáng lẽ nên được tiếp đón tại trụ sở chính của tập đoàn.
Nhưng đâu còn cách nào khác, ai bảo tổng giám đốc của Lục Thị vì theo đuổi người trong lòng mà tình nguyện ở riết ở chi nhánh Hà Nội, đến mức mấy vị giám đốc bên trụ sở chính cũng muốn chạy đến Hà Nội để tiếp đãi mấy vị khách hàng này.
Rất nhanh, các vị khách nước ngoài tóc vàng mắt xanh đã tới.
Đoàn khách có khoảng mười mấy người, ngoại trừ hai cô gái trẻ tuổi vô cùng nổi bật đứng giữa, những người khác đều đã ở tuổi trung niên, ai nấy đều âu phục phẳng phiu.
Trong bộ phận thiết kế.
Đinh Vô Ưu vì đã được Lục Tấn Uyên nói trước nên biết được lai lịch của mấy người này.
Những tập đoàn thiết kế thời trang nổi tiếng ở Hoa Kỳ đều là tập đoàn tư, nhân, ngành công nghiệp thời trang bên đó gần như bị lũng đoạn bởi những tập đoàn của các gia tộc lớn.
Những người đến hôm nay là một trong những tập đoàn tư nhân ấy - gia tộc Horton.
Hai cô gái trẻ tuổi kia chính là con gái nhà Horton, một người tên là Tina, người còn lại tên là Phil.
Những người khác còn có hai người chú, còn lại đều là giám đốc của tập đoàn.
Đinh Vô Ưu nhìn một lúc, sau đó liền cụp mắt xuống, dù sao, cô cũng chẳng có quan hệ gì với những khách hàng này.
Nhưng mà!
“Cái gì?” Đinh Vô Ưu nhìn Lục Tấn Uyên đang ngồi trên ghế, sợ hãi hỏi.
Sau khi những khách hàng kia rời khỏi, cô liền bị gọi đến văn phòng tổng giám đốc, sau đó được cho biết, những khách hàng này sẽ tham quan Hà Nội hai ngày trước đã, sau đó mới chính .