Nhưng rốt cuộc gốc rễ của Lục thị vẫn ở Việt Nam, mà ở Việt Nam, khối lĩnh vực thời trang của Lục thị chiếm tỉ lệ rất lớn, còn các lĩnh vực và ngành nghề phân bố ở các quốc gia khác thì suy cho cùng là trên địa bàn của người khác.
Nếu như có thể tiến cử hàng hiệu lớn của nước ngoài cũng là một lần đổi mới hoàn toàn với lĩnh vực thời trang của Lục thị ở Việt Nam, cũng vô cùng quan trọng.
Nhưng Lục Tấn Uyên sẽ không nói những điều này ra, anh cũng nhận định chuyện gì xảy ra, cuối cùng vẫn là dòng họ Horton thỏa hiệp.
Các thương hiệu quần áo nổi tiếng trên thế giới về cơ bản tập trung ở các quốc gia như Hoa Kỳ và Pháp, họ cũng có sẵn các kênh may sẵn trong tay.
Ngay cả khi gia đình Horton không tìm tới cửa, Lục thị cũng có kế hoạch giới thiệu các thương hiệu quốc tế.
Nhưng điều khác biệt là ai cũng muốn ăn một miếng bánh của thị trường thời trang Việt Nam này, nhưng ai có thể ăn thì quyền chủ động đều nằm trong tay của Lục Tấn Uyên.
Không giống như Horton tự động tìm đến cửa, Lục thị có nhiều sự lựa chọn hơn nên Lục Tấn Uyên cũng không sốt ruột chút nào.
Anh đồng ý dây dưa với Horton cũng bởi vì Horton chủ động tìm tới.
Dù sao cho dù nắm trong tay quyền chủ động, nhưng tìm người khác với việc người khác tìm mình vẫn là hai loại tình huống khác nhau.
Hisan nghe rõ ràng ý kiến của Lục Tấn Uyên, ông ta ngồi ở đó, rõ ràng là một người da trắng nhưng sắc mặt vẫn đen như bao công.
Cả phòng họp trở nên im lặng đến đáng sợ.
Đương nhiên người có cảm giác này không bao gồm người bên phía Lục Thị, khóe môi Lục Tấn Uyên vẫn đang cười, không hề sốt ruột chút nào, ngược lại còn tình cờ nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay.
Điều này tạo cho mọi người cảm giác không còn nhiều thời gian cho cuộc gặp gỡ này, những người trong dòng họ Horton lại càng không vui.
Phil ngồi bên cạnh Hisan, dù ngốc nghếch đến đâu thì cô ta cũng hiểu là phía Hisan đang thất thế, nhưng cô ta không dám lên tiếng, thực sự là chú Hisan bên cạnh cô đang tỏa ra một luồng hơi thở đáng sợ trên người.
"Chia năm năm." Hisan đang im lặng thì đột nhiên trầm giọng nói.
Chia năm năm, mỗi người một nửa, ai cũng không hơn một phần, ai cũng không ít một phần, nhìn giống như phương pháp phân chia công bằng, nhưng ánh mắt Lục Tấn Uyên không hề có một chút gợn sóng, vẫn lắc đầu cười, giọng nói vẫn bình tĩnh như vậy.
"Bốn sáu."
Đinh Vô Ưu cũng có thể nhìn ra sự phẫn nộ trong ánh mắt Hisan, cảm giác như ông ta sắp sửa phun trào vậy, điều này khiến cô vô cùng kinh hồn bạt vía, nhưng Lục Tấn Uyên dường như không thấy như thế.
Phòng họp lại lần nữa chìm vào sự im lặng.
"Tổng giám đốc Lục, tôi cần gọi điện thoại." Giọng nói Hisan trở nên bình tĩnh lạ thường, ông ta thản nhiên nói.
Lục Tấn Uyên gật đầu: "Xin cứ tự nhiên."
Anh nói xong thì nhìn về phía An Minh: “Chỉnh lý tài liệu cần tôi ký tên từ hôm qua đến hôm nay rồi đem tới đây."
An Minh hiểu ý: "Vâng, ông chủ." Đinh Vô Ưu: “...”
Cô nuốt miếng một cái, tên này sẽ không nhân lúc đối phương lúc này gọi điện muốn làm việc trước mặt người dòng họ Horton chứ? Điều này có tốt không đây?
Ánh mắt Hisan tối sầm lại, lạnh lẽo rên một tiếng, không nói câu nào mà bỏ đi ra ngoài, người nhà Horton khác đều lại phòng họp.
Tình huống bây giờ, cả phòng họp rơi vào trạng thái bỏ dở.
Nhưng theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đinh Vô Ưu lại cảm thấy Lục Tấn Uyên rất có tính toán trước, bởi vì khi ngài Hisan kia trở về sau cuộc gọi điện đã là chuyện của nửa tiếng sau rồi.
Lục Tấn Uyên đúng lúc xem xong một phần tài liệu, sau khi ký xuống chữ ký rồng bay phượng múa của mình mới liếc nhìn ông ta.
"Ngài Hisan bỏ đi thời gian dài như vậy, nói vậy là đã có kết quả?"
Sắc mặt Hisan đã bình tĩnh lại, ông ta nhìn Lục Tấn Uyên rồi bỗng nói: "Theo tôi được biết thì Lục thị cũng không thiếu nhà thiết kế thời trang tài năng, nghĩ đến cũng không thể kém hơn dòng họ Horton chúng tôi.” Cập nhật chương mới nhất trên .net
Lục Tấn Uyên híp mắt, khéo môi cong lên: “Quá khen."
Tầm mắt Hisan bỗng nhiên nhìn về phía Đinh Vô Ưu bên cạnh anh: “Đường đường là bà chủ Lục thị, cũng là một nhà thiết kế xuất sắc, nghe nói còn từng giành được không ít giải thưởng.”
Lúc trước bởi vì chuyện Đào Uyển Thanh sao chép mà ầm ĩ nháo loạn, cuối cùng đảo ngược, trận đấu kia, dòng họ Horton đương nhiên cũng có nghe tới.
Tuy rằng tác phẩm Đào Uyển Thanh giành được giải thưởng đều là nhờ Đinh Vô Ưu, nhưng dù sao những cuộc thi đấu kia lúc trước không phải do Đinh Vô Ưu thi, câu nói này của Hisan nghe thế nào cũng cảm thấy khiến cho người ta không thoải mái.
“Ngài Hisan muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng”
Hisan cười cợt: "Cũng không có gì đặc biệt, nếu dòng họ Horton muốn mở rộng thị trường quần áo Việt Nam, để tỏ lòng tôn trọng, nói thế nào cũng nên tìm hiểu trình độ nhà thiết kế Việt Nam một chút."
"Nếu đôi bên chúng ta là quan hệ hợp tác, vậy không bằng tổ chức một cuộc so tài hữu nghị thì thế nào?"
Lục Tấn Uyên cười như không cười mà nhìn ông ta: “Ngài Hisan, ngài muốn so tài kiểu gì?"
Ông ta cười cợt, nhìn Phil bên cạnh mình: “Nhà Horton chúng tôi lần này không mang nhiều người tới, cũng chỉ
.