Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng FULL


Lục An Bảo bẹp miệng, suy nghĩ một chút: "Trận đầu cử hành vào ba ngày sau và cử hành một tuần sau có ảnh hưởng gì tới mẹ không?" Bị ba mình vừa nói như vậy, cậu sợ mình làm trở ngại.
Lục Tấn Uyên lắc đầu: “Kéo dài sau vài ngày không có ảnh hưởng gì, bên phía chúng ta có thể có thời gian để chuẩn bị đầy đủ chút ít, cũng tốt."
Cậu nhóc lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Chẳng qua...!Tình huống bên phía Phil, vẫn phải điều tra cho ra, chuyện này bố cảm thấy có chút kỳ lạ.

Tình huống hiện tại đơn giản chính là có hai điểm, một là bản thân Phil có vấn đề, hai là giám sát và điều khiển hình tượng có vấn đề." Anh trầm tư.
An Minh hiểu, gật đầu: "Tôi sẽ để cho người kiểm tra đo đạc giám sát và điều khiển kỹ lưỡng một phen."
Hai điểm yếu tố này, hiển nhiên khả năng phía sau càng lớn.
"Cái ả đàn bà điên kia không thể không có việc gì được, có gì phải điều tra cho rõ đấy." Trong lòng Lục An Bảo nhảy dựng, không nghĩ tới bố nhà mình nhạy cảm như vậy, thoáng cái đã nhìn ra mấu chốt.
An Minh nhìn cậu: “Cậu chủ nhỏ, không được nói những lời như vậy, bất kể như thế nào thì cô ấy cũng là gặp chuyện không may ở khách sạn dưới cờ Lục thị chúng ta đấy."
"Chuyện này không liên quan gì tới khách sạn tốt nhất, nhưng nếu như là người làm, thì chỉ cần một ngày chưa tra rõ ràng, sau này khó bảo đảm sẽ không xuất hiện sự kiện có cùng loại đe dọa, danh dự khách sạn sẽ có ảnh hưởng."
"Yên tâm đi, sẽ không xuất hiện loại chuyện này đâu." Cậu bé này không cần suy nghĩ nói thẳng, sau khi nói xong bất ngờ cứng đờ, theo bản năng che miệng lại.


Mời đọc truyện trên .net
Hành động rõ ràng như vậy lập tức dẫn tới hai ánh mắt săm soi, nhất là trong đó có một ánh mắt sắc bén khó cản.
Lục Tấn Uyên nheo lại mắt, vươn tay vẫy vẫy: “Con trai, tới đây."
Lục An Bảo: "..."
Trong lòng cậu nhóc tràn đầy ảo não, nói nhiều như vậy làm gì? Đã xong, lòi đuôi rồi.
“À ừ, con, con đi tìm mẹ." Cậu bé nói xong, thân thể bé nhỏ lập tức hướng về phía cửa lớn mà chạy.
Chỉ với một ánh mắt của Lục Tấn Uyên, bóng dáng An Minh lóe lên, chắn trước cửa lớn.
"Chú An, chú tránh ra." Cậu nhóc thở hổn hển.
An Minh cười, cánh tay dài duỗi ra, thân thể của cậu nhóc chân ngắn trực tiếp bay lên không, bị bế lên, chuyển dời đến trong tay Lục Tấn Uyên.
Cậu nhóc ở trong ngực An Minh thì giãy giụa không kiêng nể, còn ở trên tay ba nhà mình thì lập tức uể oải, trong mắt to sáng ngời tràn đầy thất bại.
Dù như thế nào thì Lục Tấn Uyên cũng không nghĩ tới, Phil biến thành bộ dáng kia là có liên quan tới con trai nhà mình.
"Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?" Anh thả con trai ngồi trên bàn công tác, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cậu bé, vẻ mặt thằng thắn khoan dung.
Cậu bạn nhỏ Lục An Bảo nhụt chí, bĩu môi hết sức bất mãn: “Cũng không có gì lớn đâu, chỉ là, chỉ là hù dọa ả ta một trận thôi."
An Minh ở một bên cong khóe miệng, nghĩ đến bộ dáng điên cuồng ở trên giường bệnh kia của Phil, không nhịn được lắc đầu, trận hù dọa này thật đúng là không nhẹ.
“Ông chủ, xem ra, chuyện tối ngày hôm qua hằn là năm người Lục Nhất làm rồi." An Minh nói.
Năm người mà anh ta đang nói tới là năm vệ sĩ theo sát bên người Lục An Bảo, năm người đó có bản lĩnh tuyệt vời, hơn nữa mỗi người đều có một hai dạng lĩnh vực mà mình am hiểu.
Tên năm người đó cực kỳ đơn giản, bởi vì là người của nhà họ Lục nên thống nhất theo họ Lục, dựa theo năng lực để xếp hạng từ một đến năm, Lục Nhất là anh cả, cũng là người có bản lĩnh tốt nhất.
"Chú An, ánh mắt này của chủ là sao, biện pháp thú vị như vậy rõ ràng là con nghĩ ra đấy, cũng là con thực hiện đấy, bọn họ chỉ giúp con giải quyết tốt hậu quả mà thôi."
Cậu nhóc không phục, An Minh không còn lời gì để nói.
Đỉnh đầu Lục An Bảo lập tức tê rần, âm thanh trầm thấp nguy hiểm dang vang lên sau lưng: "Sao nào? Còn cảm thấy rất đắc ý đúng không."
Cậu bé ôm đầu, phồng má kìm nén bực bội:
“Không có."
Cậu nhóc rầu rĩ nói xong, không nhịn được ngẩng đầu lên, không phục trừng mắt với ba nhà mình: “Có phải ba vừa ý con ả điên kia rồi không, tốt, con muốn nói cho mẹ biết, ba vì con ả điên kìa mà đánh con, ba đợi dấy."
Lục Tấn Uyên: ".."

Khuôn mặt anh lập tức den: "Con thử nói xàm nói nhảm xem."
"Hừ, ba chột dạ, ba quả nhiên là chột dạ." Vẻ mặt cậu nhóc ra vẻ “biết ngay mà", không ngừng hừ hừ.
Vẻ mặt Lục Tần Uyên cạn lời: "..." Hừ, anh cảm thấy tay mình có hơi ngứa.
"Bớt gây chuyện cho ba đi, ba sắp xếp bọn Lục Nhất để bảo vệ an toàn cho con, chứ không phải để con mang theo bọn họ làm xằng làm bậy."
"Cho dù con muốn giáo huấn người ta, thì cũng không được tự tiện hành động, có thông qua sự đồng ý của ba chưa? Con có tin ba thay đổi đám Lục Nhất thành nhóm không, dù sao thì bảo vệ con cũng không cần đa tài đa nghệ, có thể đánh nhau là được."
Sự uy hiếp này rất hiệu quả, cậu nhóc lập tức nóng nảy: “Không được, không thể đổi."
Đùa sao, kỹ năng của năm người Luc Nhất cộng lại chính là vũ khí giúp cậu bé chỉnh người một cách vô cùng thoải mái.
Nếu như thay đổi đám người khác, bản thân cậu nhóc sẽ không còn nhiều niềm vui nữa,
"Vậy con hãy ngoan ngoãn chút cho ba." Lục Tấn Uyên quát lớn.
"Ba không thể như vậy, nếu như đều sắp xếp người đưa cho con, thì không thể thu hồi, ba làm vậy là lật lọng." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc xung huyết đến đỏ bừng.
“Ồ, chờ tới lúc nào đó con có thể cưỡi binh lên đầu của ông dây, thì lúc đó con hãy bàn luận vấn đề này với ba." Lục Tấn Uyên cười xùy một tiếng.
Bạn nhỏ Lục An Bảo nổi giận, vốn còn muốn nói, là bản thận sắp làm được rồi, nhưng nghĩ đến cái gì, lại nhìn bàn chân nhỏ ngắn tủn của mình, lập tức nhụt chí.
"Được rồi, thành thật khai báo, rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì."
Cậu nhóc nhận rõ sự thật, lập tức dịu dàng ngoan ngoãn hơn so với vừa rồi nhiều, thở dài, thành thành thật thật nói ra tất cả hành động của bản thân vào tối hôm qua.
Chỉ có điều, trong quá trình đang nói, tinh thần vốn uể oải càng ngày càng tốt, chủ yếu là nghĩ tới kiệt tác của bản thân vào tối hôm qua là đã cảm thấy mình là một nhân tài, đắc ý không chịu được.

Mời đọc truyện trên .net
An Minh nghĩ tới điều gì, lập tức nói: “Cậu chủ nhỏ, bảo sao lần trước cậu muốn cho tôi lắp đặt tượng hình chiếu treo, hóa ra là có dụng ý này."

Lục An Bảo hừ nhẹ một tiếng, nghĩ tới điều gì, lập tức móc móc từ trong ba lô nhỏ trên người móc ra một cái USB loại nhỏ đặt ở trên mặt bàn.
Nói nhiều hơn nữa, cũng không bằng kích thích tận mắt nhìn thấy được.
Lục Tấn Uyên nhíu mày, cầm USB cắm vào trong máy vi tính, mở lên.
Màn hình chuyển động tương tự như màn hình giám sát và điều khiển, trong phòng, Phil ngủ say trên giường, bất đồng chính lúc này, một cái vật thể không rõ, đang bay đến từ dưới cửa sổ vuông.
Chưa tới một lát, một cái bức ảnh quỷ 'Sadako' trôi nổi giữa không trung, nhìn Phil, một giây sau, bên trong video liền truyền ra một trận gào khóc thảm thiết, âm thanh khiến cho người ta nghe xong sởn hết cả gai ốc.
Lục Tấn Uyên: "..."
An Minh: "..."
Ngay sau đó, Phil tỉnh lại, tiếng thét chói tai của cô ta vang vọng từ bên trong video ra lần nữa, tung bay trong văn phòng to lớn, cực kỳ chói tai.
Tất cả sự việc diễn ra trong đó, đều giống như đúc hình ảnh giám sát và điều khiển, điều bất đồng duy nhất chính là nhiều hơn một cái hình ảnh con quỷ Sadako' đuổi theo sau lưng Phil, cho đến khi Phil ngất đi chẩm dứt.
Lục An Bảo lại thưởng thức thêm một lần nữa, vẫn cười cực kỳ sáng lạn như trước.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận