"An Bảo, cháu có muốn ăn gì không? Cô đi lấy giúp cháu, cháu còn nhỏ, bỏ bữa là không tốt cho sức khoẻ đâu.
"
Cung Hoa đối với Lục An Bảo với vẻ mặt tràn ngập sự thân thiết, đúng chuẩn hình tượng một người thành thục, nhìn cậu với nét mặt quan tâm.
Cô ta biết cậu nhóc này không thích mình, đối mặt với cô ta lúc nào cũng là bộ dạng lạnh lùng, chưa bao giờ nói với cô ta câu nào bằng giọng điệu và sắc mặt hoà đồng, nếu không phải nể Lục Tấn Uyên, cô ta cũng lười quản cậu nhóc này.
Nhưng bây giờ nhiều người như vậy, cô ta biết, bản thân vẫn phải quan tâm cậu nhóc nhiều một chút, vậy nên, Cung Hoa đã nghĩ kỹ rồi, nếu Lục An Bảo mà giở tính tình ở đây, thì bản thân biết phải làm gì.
Nhưng!.
.
Lục An Bảo nhìn Cung Hoa, lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô ta: “Cảm ơn, nhưng không cần đâu, ba tôi có nói, tôi không nên ăn đồ người lạ đưa.
"
Nụ cười trên môi Cung Hoa tắt ngúm.
Khách khứa xung quanh nhìn nhau, cậu chủ nhỏ này có ý gì? Đây là đang nói, người tên Cung Hoa, chỉ là người lạ?
Họ thấy Diệp Uyển Tĩnh giới thiệu cô ta rất trịnh trọng, còn tưởng!
Cung Hoa thật sự hận không thể giết chết tên nhóc thối tha này, nhưng lúc này cô ta phải cố gắng áp chế sự tức giận xuống, kéo kéo khoé môi: “Con nít thích nói giỡn á mà, ha ha.
"
Lục An Bảo trề môi: “Tôi mới không thích nói giỡn, cô Hoa, ông cố nội nói, cô chỉ ở tạm nhà chúng tôi thôi, vậy khi nào dì mới chuyển đi.
"
Lời nói trắng trợn thế này, khiến cho không khí chỗ này lắng xuống.
Sắc mặt Cung Hoa hết đỏ lại trắng, đối mặt với ánh nhìn xung quanh, chỉ thấy rất khó xử, cô ta sống chết nắm chặt lòng bàn tay, dựa vào nhưng cơn đau, mới giữ được bình tĩnh.
“An Bảo, cháu muốn cô đi sao?" Cô ta nói qua kẽ răng.
Lục An Bảo gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì ba nói, mẹ tôi sẽ chuyển vào ở sớm thôi.
"
Lời vừa nói ra, sắc mặt Cung Hoa nhịn không được đen đi vài phần, khách khứa xung quanh ồn ào, bàn tán.
Dừng bước bên ngoài đám người, Ôn Ninh đầu đầy vạch đen, cạn lời, cô hít sâu một hơi, quay người lấy tốc độ nhanh nhất đi khỏi cái nơi lắm chuyện thật giả lẫn lộn này.
Cô nghe thấy tiếng của An Bảo nên mới tới đây, kết quả nghe thấy giọng điệu kiêu ngạo của con trai, cô có thể làm gì? Đương nhiên là không nỡ trách móc con trai, chỉ có thể bỏ chạy.
Cung Hoa vô ý ngước mắt lên, đúng lúc thấy bóng lưng Ôn Ninh rời đi, cô ta nheo mắt, đáy mắt lướt qua ý tàn độc, không thèm chào hỏi đã từ trong đám người đi về phía này.
Lục An Bảo đương nhiên sẽ không để ý cô ta, mặc kệ cô ta rời đi.
"Cô Ninh?"
Cung Hoa nhanh đuổi theo Ôn Ninh, gọi cô lại.
Cô quay người, nhìn thấy người đằng sau, thản nhiên gật đầu: “Cô Hoa, trùng hợp thật.
"
Cô ta cười cười: “Đúng là trùng hợp thật, cô Ninh, tôi có chuyện muốn cô giúp, có được không?"
Ôn Ninh hơi ngạc nhiên: “Chuyện gì vậy?"
Cô ta cười như không cười: “Cô Ninh đi theo tôi một chuyến sẽ biết.
” Nói xong, quay người đi trước.
Ôn Ninh nhịn không được nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi vẫn đi theo.
Chuyện khiến cô ngoài ý muốn là, Cung Hoa thế mà lại dắt cô đi qua một đám khách khứa đến sảnh nhà chính nhà họ Lục, cô nhịn không được dùng bước.
“Cô Hoa, cô rốt cuộc có ý gì? Tôi không vào trong đâu.
"
"Đúng thật có chút chuyện nhỏ, cô đi theo tôi sẽ biết thôi, không sao đâu.
” Cung Hoa sao có thể để cô đi, bắt lấy tay cô, kéo cô lên lầu hai.
Sắc mặt cô hơi khó coi, trong lòng không yên, nhịn không nổi hất tay cô ta ra: “Xin hỏi rốt cuộc thì cô muốn làm gì?" Đây đâu giống bộ dạng cần giúp đỡ chứ?
Hai người đứng trước cầu thang, Cung Hoa nhìn cô: “Cô Ninh, thật ra, tôi đưa cô tới đây, chỉ là muốn tìm chỗ yên lặng, để nói vài lời với cô.
"
Ôn Ninh mặt không biểu cảm nhìn cô ta: “Cô muốn nói gì?"
“Tuổi chúng ta cũng gần bằng nhau, tôi kêu cô là Ôn Ninh vậy, tôi biết lúc nãy cô có nghe thấy lời An Bảo nói, tôi cũng biết, người mẹ An Bảo nhận định, là cô.
”
Người mẹ được nhận định? Cách nói ẩn ý, khiến Ôn Ninh hơi khó chịu, An Bảo vốn là con trai cô, gì mà nhận với không nhận.
Cô lạnh mặt, không nới gì.
Cung Hoa cũng không để bụng, tiếp tục nói: “Cô Ninh, tôi thật sự không ngờ, cô lại có quan hệ không sạch sẽ với chồng chưa cưới của tôi.
”
Ôn Ninh: “! "
Cô khá bất ngờ, trong lòng vừa hoảng hốt, vừa buồn cười, đối với thái độ đương nhiên của cô ta, không nhịn nổi bật lại.
“Cô Hoa, xin lỗi, tôi có người yêu rồi, hơn nữa tôi cũng không biết chồng chưa cưới của cô là ai, cho nên, xin cô hãy chú ý lời nói của mình.
"
Cung Hoa nghi ngờ: “Cô có người yêu?”
Ôn Ninh dẩu môi: “Đúng vậy, người yêu tôi tên là Lục Tấn Uyên, chỉ không biết là chồng chưa cưới của cô, là ai vậy.
"
Lời vừa ra, mặt Cung Hoa trầm xuống.
Cô tiếp tục nói: “Đúng rồi, mấy hôm nay cô có đọc báo chứ, trên đó có viết về quan hệ của chúng tôi, còn về chồng chưa cưới của cô, tôi không hứng thú.
"
"Ôn Ninh, cô có ý gì?" Cung Hoa cắn chặt răng.
“Câu này phải là tôi hỏi cô mới đúng, bữa tiệc đấu giá lần trước, cô cố ý đâm vào tôi, để lộ những điều không biết thật giả cho tôi, muốn để tôi hiểu lầm.
"
“Bây giờ lại nói những lời này, cô là có ý gì chứ?"
Không sai, trên đường về từ bữa .