Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn


Phương Di khoanh tay lại nói: “Tôi thích bộ váy này, cô nói cái giá đi.”
Cố Noãn nhíu mày: “Tôi có nói là muốn bán cho cô sao?” - Chiếc váy này là Mạnh Yến mua cho cô, cho nên nó là của cô, Cố Noãn mỉm cười nhìn nhân viên bán hàng: “Gói lại cho tôi.”
“Này, tôi nói tôi thích bộ váy này, cô bị điếc à? Không nghe thấy sao?” - Phương Di đặc biệt không thích cảm giác bị xem thường này, đặc biệt là sau khi bám được vào Tiêu Mặc Thần, phàm là chuyện mà Tiêu gia muốn, không có kẻ nào có khả năng nói không.
Đây chính là thế lực của Tiêu gia ở thành phố A này.
Cố Noãn cười nhạt, cầm lấy chiếc túi, liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh Phương Di, hắn ta đôi môi hơi nhếch lên đầy sự lạnh lùng.
Cô nhanh chóng cúi đầu đi về phía trước.
Phương Di cười lạnh: “Này, tôi sẽ trả gấp mười lần mua lại bộ váy này.

Nhìn sơ là biết cô không phải người có tiền, chắc hẳn mua rồi cũng không mặc có cơ hội mà mặc vào.”
Cố Noãn nghe vậy, ngay lập tức dừng lại, mang theo túi giấy đi về phía Phương Di mỉm cười: “Cô muốn nó sao? Tôi sẽ bán cô cô với giá gấp 10 lần.”
Phương Di có chút sửng sốt, sau đó nhanh chóng nâng cằm nhận lấy túi giấy: “Hừ, quả thật là một cái nghèo nàn, mua được cũng không mặc nổi.”
Vốn dĩ Cố Noãn không đinh bán cho cô ta, nhưng giá gấp mười lần, sao cô lại không bán chứ.
…….
Buổi tối, Cố Noãn cầm tiền bán váy mời Mạnh Yến đi Đế Vương chơi.
Cô không thích nơi này lắm, nhưng Mạnh Yến có thẻ Vàng ở đây.
“Tiểu Yến, tớ nghe nói, Hạ Lan Đông Khiêm đã trở về.”
Mạnh Yến không quan tâm: “Tớ biết rồi, tớ và hắn chỉ mới đính hôn thôi.

Chúng tớ có kết hôn hay không cũng chưa chắc.


Tớ và hắn đính hôn hai năm rồi, mặt của hắn chỉ thấy qua có một lần.”
“Đại thiếu gia nhà Hạ Lan tướng mạo sao không tốt, cứ nhìn vào Hạ Lan tiểu thư là biết.”
“Hừ, không hẳn.

Tôi là Fan của Tiêu Mặc Thần.

Nếu Hạ Lan Đông Khiêm có dáng dấp đẹp trai như Tiêu Mặc Thần, ngày mai tôi sẽ đi đăng ký kết hôn với hắn.”
Cố Noãn ôm bụng bật cười.
Mạnh Yến nghĩ tới liền nói: “Tớ nói cậu biết, Phương Di kia có dáng dấp giống như mối tình đầu của Tiêu Mặc Thần, cho nên mới bám được vào Tiêu Mặc Thần.

Ngày mai, tớ lại mua cho cậu một bộ váy khác.”
Cố Noãn lắc đầu: “Không cần đâu, tớ có rất nhiều quần áo.”
Hai người ca hát, uống rượu trái cây đến 10h đêm.
Cố Noãn đỡ Mạnh Yến đã say khướt đi ra khỏi Đế Vương.

Tài xế nhà họ Mạnh đến đón Mạnh Yến về nhà, vì không cùng đường nên Cố Noãn từ chối đi cùng.
Cố Noãn đi dọc ven đường một lúc, gió thổi vào mặt, mát lạnh nhẹ nhàng xua tan mùi rượu.
Cô định bắt taxi thì đột nhiên một chiếc xe thương vụ màu đen dừng trước mặt cô.

Cửa xe mở ra, một thanh niên bước xuống xe: “Tiểu thư, ông chủ của tôi mời cô lên xe, đưa cô một đoạn.”
Cố Noãn lui về sau một bước, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, xa cách nói: “Xin lỗi, tôi tự đón xe về được, không làm phiền.”
Cô không có thói quen lên xe của người lạ.
Cửa kính ô tô từ từ hạ xuống dưới ánh đèn đường, gương mặt người đàn ông đặc biệt rõ ràng, sắc bén nói: “Lên xe.”
Ngữ điệu của anh ta giống như một cấp trên hạ lệnh và không thể cưỡng lại được.
Khi Cố Noãn nhận ra mình đang làm gì thì cô đã mở cửa xe và bước vào trong xe.

Đây lại là xe của Tiêu Mặc Thần.
Người đàn ông mang theo nhàn nhạt mùi thuốc lá, cô tỉnh táo lại: “Cảm ơn, Tiêu tiên sinh.”
“Tôi còn chưa biết tên của cô là gì?”
Cố Noãn khẽ mím môi: “Tôi và Tiêu tiên sinh chỉ gặp nhau hai lần, cũng không cần phải biết tên tôi.”
Ý cô chính là chưa quen thân đến mức phải biết tên nhau, và cô cũng không có nhu cầu gặp lại.
“Ba lần.”
Ở trường một lần.
Cửa hàng quần áo một lần.
Bây giờ một lần.
Không ngờ hắn ta nhớ rõ hai người gặp nhau ba lần.
Ánh mắt người đàn ông dần dần sâu hơn, từ từ xích lại gần, giọng nói vang lên bên tai cô: “Nếu tôi nhớ không nhầm, chúng ta đã gặp nhau ba lần.”
Hắn xem như là nhìn thấy đầy đủ tâm cơ của Cố Minh Châu.


Nhìn cô gái trước mặt cúi thấp đầu, dáng vẻ khẩn trương ngượng ngùng, trong lòng hắn cười lạnh.
Tất cả đều là giả vờ.
Cố Noãn lưng căng cứng, dựa vào cửa xe, nỗ lực tránh đi sự đến gần của hắn: “Tiêu tiên sinh, đến nhà tôi rồi, tôi muốn xuống xe.”
Cô tình cờ chỉ vào một tòa chung cư bên ngoài cửa sổ.
Cô hiện tại chỉ muốn nhanh chóng xuống xe, cô không nghĩ tới Tiêu Mặc Thần lại là kẻ thích chơi đùa phụ nữ như vây.

Theo Mạnh Yến nói, hắn ta tâm niệm mối tình đầu, cho nên kết giao bạn gái cũng là những người có chút giống mối tình đầu, cô còn tưởng hắn là một người đàn ông tình cảm.
Cô xem ra đã nhìn nhầm người, và cô phải nhắc nhở Mạnh Yến.
Tiêu Mặc Thần nhìn bộ dáng khẩn trương đỏ mặt của cô, đứng thẳng lưng lên, cầm một túi giấy được gói cẩn thận đưa về phía cô: “Hôm nay là lỗi của Phương Di, bộ váy này cho cô.”
Cố Noãn không nhận, liếc mắt nhìn nhãn hiệu bên ngoài, là nhãn hiệu buổi trưa cô đến thử, nhớ tới tiền bán váy đã bị cô và Mạnh Yến dùng một phần, khóe môi cô giật giật: “Bộ váy này tôi đã bán cho Phương tiểu thư rồi, sao có thể đưa cho tôi?”
Nếu hắn ta đòi lại tiền thì cô phải làm sao?
Cố Noãn lắc đầu: “Bộ váy này vẫn nên đưa cho Phương tiểu thư.”
Haha, đêm nay Mạnh Yến đã uống khá nhiều rượu, cho nên… cô không có đủ tiền trả lại đâu.
Thái độ của cô rất rõ ràng, bán rồi không nhận đổi trả.
Trong xe, hơi thở của người đàn ông quanh quẩn ngay chóp mũi, mang theo nhàn nhạt mùi hương thuốc lá, cô có chút quen thuộc, cô nghĩ nghĩ, có vẻ trên thân đàn ông nào cũng mang theo mùi này sao?
Có cái gì mà quen thuộc.
Nói mùi hương của Tiêu Mặc Thân quen thuộc, Cố Noãn cảm thấy mình bị điên rồi.
Tiêu Mặc Thần buổi chiều đi khỏi trung tâm thương mại, nhắm mắt lại liền nghĩ tới một thân nhỏ bé mặc bộ váy màu xanh lam mềm mại, anh lấy bộ váy từ tay Phương Di.
Phương Di vốn không thích bộ váy này, cô ta chỉ ghen tỵ mà thôi.
Nhưng điều Tiêu Mặc Thần không ngờ là Cố Minh Châu lại là kẻ ham tiền đến như vậy, một chiếc váy rõ ràng thích lại mang bán cho người khác với giá trên trời.
Và với bộ dạng của cô ta bây giờ, giống như rất muốn chiếc váy, cũng là không muốn trả lại tiền.

Anh mở miệng, giọng điệu lạnh lùng chế giễu: “Đường đường Cố đại tiểu thư, rất thiếu tiền sao?”
Cố Noãn không ngờ hắn ta biết mình là người họ Cố, sau đó lại nghĩ Tiêu Mặc Thần là ai, cô ngẩng đầu, đối mắt với ánh mắt lạnh lùng của hắn, gật đầu: “Đúng vậy, rất thiếu.”
Cô đâu phải Cố Minh Châu.
Dù ba đối tốt với cô, nhưng tài chính trong nhà là do Trần Linh quản lý.

Tiền tiêu vặt cô đều phải tự kiếm.

Trước giờ cô chưa từng mua những món hàng hiệu cao cấp và cũng không thích.

“Tiêu tiên sinh, anh là người giàu nhất thành phố A này, cho nên chưa bao giờ cảm nhận qua cảm giác hết tiền là thế nào.

Vậy nên, xin Tiêu tiên sinh hãy tỏ ra tôn trọng cơ bản được không?”
Có vẻ tất cả thanh niên sinh ra ngậm thìa vàng đều như thế này.
Tiêu Mặc Thần khẽ cau mày: “Tôi nghĩ cô hiểu nhầm rồi, tôi đưa cho cô bộ váy thì chỉ vì cảm thấy cô mặc nó nhìn rất đẹp, lại thêm Phương Di buổi trưa cố tình gây sự, chiếc váy này, nếu cô không muốn nhận, xách ra ngoài vứt bỏ đi.”
Nói xong, ánh mắt phức tạp liếc nhìn cô một cái, ra lệnh tài xế dừng xe, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cố Noãn không ngờ hắn sẽ nói như vậy, sau khi do dự một lúc, cô cầm túi giấy mở cửa xe bước ra ngoài.
……
Ngày hôm sau, sau khi đi học về, Cố Noãn cảm thấy không khí trong nhà không ổn.
Cố Khang ngồi ở ghế sô pha, gương mặt u sầu.
Cố Minh Châu cũng ở đây, kéo cái bụng đã hơi nhô lên: “Mẹ, con đã gả cho Quân Châu, làm sao có thể gả cho người khác? Mẹ và ba hãy nhanh nghĩ ra biện pháp, nếu bị người của Thẩm gia biết, khẳng định sẽ đẩy con đi để lấy lòng Tiêu gia.”
Trần Linh lo lắng nói: “Anh à, chuyện này sao anh lại không nói cho em biết sớm hơn? Đến tận bây giờ anh mới nhắc đến, chúng ta phải làm sao đây? Làm sao chúng ta có thể đắc tội với Tiêu gia? Huống hồ Minh Châu đang mang thai, làm sao con bé có thể…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận