Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn


“Đúng vậy.” - Cố Minh Châu gật đầu, quỳ xuống ôm lấy cánh tay của Cố Khang: “Hơn nữa, thái tử Tiêu gia đó là một tên phế vật, hắn không làm được việc đó…”
“Câm miệng.” - Cố Khang giận dữ mắng: “Đây là chuyện mà con gái nên nói ra miệng sao?”
Cố Minh Châu ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Noãn đang đứng ở cửa, đáy mắt hiện lên một tia tính toán: “Ba, còn có chị gái, còn có Cố Noãn… Cố gia chúng ta không phải chỉ có một mình con là con gái.”
“Nói nhảm.” - Cố Khang hạ giọng, nhưng ánh mắt rơi vào người Cố Noãn, vẫy tay với cô: “Noãn Noãn.”
Đôi mắt ông đầy sự áy náy.
Cố Noãn nhìn thấy ánh mắt của ba mình, đáy lòng đột nhiên run lên.
Cô đi tới ngồi xuống bên cạnh Cố Khang, cúi đầu, giọng khô khan: “Ba.”
“Noãn Noãn.” - Cố Khang thở dài: “Noãn Noãn, con vừa đứng ở cửa, chuyện của Cố gia, con có nghe rõ không?”
Cố Noãn mím môi, ngẩng đầu: “Ba, ba đang nói về vấn đề hôn ước sao?”
Vừa nghe Cố Khang nói, đây chính là hôn ước của Cố Minh Châu?
Người kia là thái tử gia Tiêu gia nổi danh…bị bất lực.
Hẹn hò vô số nữ nhân, nhưng chỉ nắm tay.
Cố Minh Châu bước tới nắm tay cô: “Noãn Noãn, chị cũng là người nhà họ Cố, thấy Cố gia đang gặp nạn, chị không thể thấy chết không cứu.” - Giọng điệu cô ta trở nên ủy khuất, đáy mắt ngập nước mắt.
“Noãn Noãn, em biết chị hận em, hận em đã cướp mất Quân Châu, nhưng em và Quân Châu là thật lòng yêu nhau, trong bụng em cũng đã có con của anh ấy.

Chị không thể vì hận em, mà không chịu giúp Cố gia.”
Cố Noãn cong môi, muốn hất tay Cố Minh Châu ra, nhưng mà vẫn bị cô ta giữ chặt.
“Cô không cần chụp mũ lên đầu tôi, chuyện hôn nhân giữa cô và Thẩm Quân Châu là chuyện giữa hai người, không liên quan đến tôi.


Cô có hôn ước với Tiêu gia, cô nên hạnh phúc chứ.

Thái tử gia Tiêu gia có danh tiếng tốt với nữ nhân, tướng mạo tuấn mỹ, leo lên cây đại thụ nhà họ Tiêu, làm Tiêu thiếu phu nhân, cô nên vui vẻ mới đúng.”
“Cô…” - Cố Minh Châu cắn chặt răng, nhìn về phía Trần Linh: “Mẹ, mẹ xem Cố Noãn đi, bộ dáng chị ấy bây giờ chính là vong ơn bội nghĩa.”
Cố Minh Châu tất nhiên không phải là không gả cho Tiêu gia, nhưng mà hiện tại cô ta đang mang thai, đã kết hôn, còn có… Tiêu Mặc Thần…lại bất lực.
Trần Linh hừ lạnh một tiếng: “Cố Noãn, con như vậy mà cũng nói là người của Cố gia, Cố gia nuôi con ăn học vây mà con đối với Cố gia chúng ta như vậy.

Anh xem đi, đây là con gái tốt của anh.”
Cố Khang sắc mặt khó xử, nhìn Cố Noãn: “Noãn Noãn, Minh Châu mang thai, hơn nữa đã gả cho Thẩm Quân Châu, con bé chính xác không thể…”
Cố Noãn đưa mắt nhìn Cố Khang, ánh mắt dần trở nên lạnh đi, đây chính là người nhà của cô sao, ai nấy đều muốn đẩy cô vào hố lửa.
Cố Khang rầu rĩ: “Đây là chuyện hơn mười năm trước, khi đó con và Minh Châu còn rất bé.

Khi đó, hai nhà có quan hệ làm ăn liền tính tới chuyện liên hôn, lúc đó Tiêu gia cũng không lớn như bây giờ, ba cũng muốn quên mất, vả lại địa vị của Tiêu gia bây giờ không nghĩ vậy mà lại tuân thủ giao hẹn năm đó.

Yêu cầu Minh Châu gả cho Tiêu Mặc Thần.

Nếu Cố gia có quan hệ với Tiêu gia, như vậy xí nghiệp Cố gia có thể nói là một bước lên trời.”
Cố Noãn cười khổ: “Ba, vậy là ba liền muốn hi sinh hạnh phúc của con gái sao?”

“Noãn Noãn, ba cũng không muốn.” - Cố Khang vỗ nhẹ tay Cố Noãn với vẻ mặt phiền muộn: “Noãn Noãn, là cha có lỗi với con, nhưng nếu không gả cho Tiêu Mặc Thần, chính là Cố gia chúng ta vi phạm ước định năm đó, Tiêu gia sẽ không bỏ qua cho nhà chúng ta, Cố gia hiện tại không thể gánh chịu đựng nổi.”
Trần Linh không buông tha chế nhạo Cố Noãn: “Được rồi, anh đừng nói nữa, dù anh có nói gì thì nó cũng không đồng ý.

Bây giờ không bằng chúng ta bàn bạc về tình huống của Cố thị, khi nào thì tuyên bố phá sản.”
“Đừng nói nữa, không phải đều là do con gái ngoan của em sao.” - Cố Khang tức giận: “Nếu không phải vì Minh Châu chưa kết hôn đã có thai, Cố gia cũng không bị ép đến nước này, Noãn Noãn nói không sai, đây là hôn ước của Tiêu gia và Minh Châu, không được ép buộc con bé.”
Hốc mắt Cố Noãn đỏ bừng: “Ba…”
“Noãn Noãn, không cần nói, chúng ta không thể xúc phạm Tiêu gia, nhưng ba cũng không thể hy sinh hạnh phúc của con.

Chuyện này ba sẽ cùng Tiêu gia giải quyết.”
Trần Linh cả kinh: “Anh điên rồi, Cố thị vât vả lắm mới khôi phục một chút, nếu chọc giận Tiêu gia, chúng ta sẽ bị tiêu diệt.”
Cả gia đình Cố gia rơi vào một mảng u ám.
Cố Noãn trở lại phòng ngủ, cô không phải thánh nhân, cô sẽ không lấy chuyện chung thân đại sự của mình xem như trò đùa, càng không giúp Cố Minh Châu gánh thay chuyện này.
Chỉ là không thể tin Tiêu gia lại có hôn ước với một gia đình nhỏ như Cố gia.
Cô nằm trên giường, không tài nào ngủ được, luôn nghĩ đến những gì ba nói với Trần Linh: “Chúng ta đã có lỗi với Noãn Noãn một lần, không thể lại có lỗi với con bé lần nữa.”
Không ngủ được, cô đứng dậy, đi xuống lầu, nhìn thấy đèn phòng khách vẫn còn sáng, bên trong, Cố Khang đang ngồi ở ghế sô pha với gương mặt buồn bã.
Cô đi tới, nhìn chiếc gạt tàn đầy tàn thuốc, cổ họng khô khóc, cô nói: “Ba.”
Cố Khang nhìn cô: “Noãn Noãn, muộn rồi, sao con còn chưa ngủ.”
Cố Noãn nhìn Cố Khang quyết định: “Ba, Cố Minh Châu nói đúng, cô ta không phải con gái duy nhất của Cố gia, nếu làm như vậy có thể cứu Cố gia, con sẵn sàng thay Cố Minh Châu gả đi.”
……

Bởi vì hôn sự của Tiêu gia là với Cố Minh Châu, cho nên Cố Noãn đến tham dự tiệc mừng thọ của Tiêu lão gia tử với tư cách Cố Minh Châu.
Nói về Tiêu Mặc Thần, Cố Noãn không có chút tình cảm nào với hắn, và cô sắp phải gả cho người đàn ông cô chỉ vừa mới gặp mặt ba lần.
Cô đưa tay sờ vào bụng mình, nơi này đang có hai sinh linh, cô đã quyết định sinh đứa bé này ra, nhưng mà lại có chuyện như vậy xảy ra.
Không biết phải làm sao bây giờ.
Nhưng cô không có khả năng mang theo con để gả vào Tiêu gia.
Và cô lại càng không nỡ bỏ đứa con của mình.
Nhà lớn họ Tiêu, thành phố A.
Tiệc mừng thọ 80 tuổi của Tiêu lão gia tử cực kỳ hoành tráng, khách mời đều là nhân vật có tiếng, đều phải có thiệp mời mới có thể tiến vào.
Cố Khang mang theo Cố Noãn cùng Trần Linh tiến vào bên trong yến tiệc.
Cố Noãn mặc bộ váy màu đỏ, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, trên cổ đeo một sợi dây chuyền hồng ngọc, rõ ràng là ăn mặc phá lệ sặc sỡ, nhưng khi mặc trên người cô, lộ ra vẻ thanh tú và tươi sáng rõ rệt.
Nó thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Cố Khang bước tới chào hỏi Tiêu lão gia tử.

Tiêu lão gia tử ánh mắt nhìn về phía Cố Noãn tràn ngập hài lòng.
Trần Linh thúc giục nói nhỏ: “Noãn Noãn, mau bước tới chào hỏi Tiêu lão gia tử.”
Cố Noãn đi tới, nắm chặt ngón tay, khàn giọng nói: “Tiêu lão gia tử, xin chào, con tên là… Minh Châu.”
Tiêu lão gia tử rất hài lòng: “Minh Châu đây sao, rất tốt, không biết Mặc Thần đâu rồi, đợi lát nữa ông nội gọi nó, để nó con đưa con đi một vòng.”
“Cảm ơn… Tiêu lão gia tử.”
Tiêu lão gia tử dường như muốn công bố với mọi người danh tính của cô cho nên muốn cô luôn đi theo bên cạnh ông chào hỏi khách mời.
Nửa buổi tiệc trôi qua.
Tiêu lão gia tử không hài lòng và ra lệnh cho quản gia: “Bất luận dùng phương pháp gì, đem nó về đây sớm nhất cho ta.”

Cố Noãn đứng bên cạnh Tiêu lão gia tử, cô cũng không muốn gặp mặt Tiêu Mặc Thần, chỉ mong bữa tiệc nhanh chóng kết thúc để có thể quay về càng sớm càng tốt.
Một lúc sau, bên ngoài truyền đến tiếng xì xầm.
Cố Noãn nhìn sang.
Tiêu Mặc Thần bước vào phòng tiệc, mặc một bộ vest khiến anh ta trong chững chặc hơn, mọi người bàn tán vì bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ quyến rũ.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Cố Noãn.
Có muốn xem trò vui, có đáng thương.
Tiêu lão gia tử vừa tuyên bố hôn sự giữa Tiêu gia và Cố gia.

Vậy mà vị thái tử Tiêu gia lại mang một người phụ nữ khác đến bữa tiệc.
Vị Cố tiểu thư này cũng quá là đáng thương.
Cố Noãn nhàn nhạt nhếch môi, cô còn ước gì Tiêu Mặc Thần không thích cô, Tiêu gia liền muốn từ hôn, như vậy cô cũng không cần gả cho hắn.
Mang bạn gái tới, thật tốt.
Nhưng trên mặt Cố Noãn vẫn giả vờ thất vọng, dù sao cô cũng phải diễn một chút cho Tiêu lão gia tử nhìn.
Tiêu lão vỗ nhẹ vai cô: “Con gái ngoan, không sao đâu, có ông nội làm chủ cho con.”
Tiêu Mặc Thần mang theo bạn gái đi đến bên cạnh Tiêu lão gia tử, liếc mắt nhìn Cố Noãn đứng bên cạnh, cười xùy một tiếng, quả nhiên nhanh như vậy liền biết đi lấy lòng ông nội.

Hắn nhìn ông nội nói: “Ông nội, cô ấy là Lâm Tịnh, bạn gái của con.”
Cô gái bên cạnh kéo cánh tay Tiêu Mặc Thần nở nụ cười ngọt ngào: “Xin chào ông nội, con tên là Lâm Tịnh.”
Vẻ mặt Tiêu lão gia tử không vui nhìn Tiêu Mặc Thần: “Con đi theo ta lên lầu.”
Nói xong liền đi lên lầu.
Tiêu Mặc Thần liếc nhìn Cố Noãn, lạnh lùng nói khi đi ngang qua cô: “Cố Minh Châu, tôi đã đánh giá thấp cô.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận