Kết Hôn Nhanh Chóng


Hạ Thiên bước xuống xe, nhìn thấy ở cửa có một bà dì đang ngồi trên xe lăn ở đó, nhịn không được mà ngừng bước chân lại: “Dì tìm ai thế?”
Tuy từ lúc rất nhỏ đã gặp qua Dương Nhạc Linh, nhưng bây giờ Hạ Thiên đã sớm không còn nhớ được bộ dạng của Dương Nhạc Linh nữa rồi, chỉ biết là một bà dì mình không quen biết thôi.

Dương Nhạc Linh ngồi trên xe lăn, đã quá lâu không ra khỏi cửa, khiến cô ta trông rất gầy và rất suy nhược, cô ta nhìn Tiểu Hạ Thiên, Hạ Thiên rất giống với cô ta khi còn nhỏ, rất có nhan sắc, một khuôn mặt nhỏ tinh xảo đến cực điểm.

“Sao em đến rồi?” Bên cạnh Thịnh Hy là vợ chưa cưới của anh ta, nhìn thấy Dương Nhạc Linh xuất hiện ở đây, anh rất kinh ngạc.

Dương Nhạc Linh nhìn anh, lập tức nhìn thấy ngay cô vợ chưa cưới ở bên cạnh anh.

Cô gái đó có vẻ ngoài không xinh đẹp kiều diễm giống như Dương Nhạc Linh, nhưng rất ngoan ngoãn, chính là kiểu em gái nhà hàng xóm thân thiết.

Cô ta nhìn thấy Dương Nhạc Linh, không có nói gì mà chỉ nhìn Thịnh Hy một cái.

Thịnh Hy nói: “Em vào trong trước đi!”
Cô gái gật đầu rồi đi vào trong.


Thịnh Hy đi tới trước mặt của Dương Nhạc Linh nói: “Sao em lại đến đây?”
Nếu như để mẹ nhìn thấy, chắc lại càm ràm Dương Nhạc Linh rồi.

Dù sao người nhà họ Thịnh bây giờ đều hận Dương Nhạc Linh đến chết.

Cũng chỉ có Thịnh Hy cảm thấy cô ta rất đáng thương thôi.

Dương Nhạc Linh nhìn anh: “Nghe nói anh sắp kết hôn rồi?”
Thịnh Hy sững sờ một hồi rồi gật đầu: “Ừm.

Dù gì cũng phải kết hôn!”
Tuy Dương Nhạc Linh xảy ra tai nạn, anh cảm thấy cô ta rất đáng thương, nhưng, nó không có liên quan gì đến việc anh có kết hôn hay không.

Anh dù gì cũng sẽ không ở cùng với cô.

Dương Nhạc Linh nhìn anh, nhớ đến những ngày mình ở bên cạnh của Thịnh Hy, đặc biệt là khoảng thời gian sau khi Hạ Thiên ra đời, không biết tại vì sao mà bây giờ cô ta mới biết, Thịnh Hy cũng đã từng cưng chiều cô ta.

Anh đối với cô ta rất tốt, nhưng lúc đó cô ta cũng không biết tại vì sao, trong mắt chỉ có mỗi Hoắc Chấn Đông, luôn cảm thấy mình nhất định phải tìm một người đàn ông ưu tú giống như Hoắc Chấn Đông hoặc là Hoa Ngọc Thành, cảm thấy Thịnh Hy không xứng với cô.

Mãi cho đến bây giờ, cô ta không còn gì nữa, mới biết thứ mình mất đi không phải là Hoắc Chấn Đông, cũng không phải là Hoa Ngọc Thành…
Mà là anh, và đứa con gái đáng yêu nhất của bọn họ!
Hạ Thiên đứng ở một bên, bởi vì trời nóng, bé mặc một chiếc đầm nhỏ hai dây, giống hệt như một tiểu công chúa.

Thịnh Hy nuôi con rất tốt.

Dương Nhạc Linh cúi thấp đầu, cảm thấy có nước mắt rơi xuống.


Cô rất hâm mộ anh, cũng rất hâm mộ bản thân mình trước đây, cô ta rất muốn quay về bên cạnh anh, nhưng cô cũng biết, bản thân mình như vậy đã không còn tư cách nữa rồi.

Thịnh Hy nhìn Dương Nhạc Linh: “Em có chuyện gì sao?”
Cô đặc biệt chạy qua đây, chắc không phải là vì hỏi mình chuyện kết hôn đó chứ?
Cô là vì Hạ Thiên sao?
Dương Nhạc Linh nói: “Em chỉ muốn đến đây thăm Hạ Thiên.


Trên thực tế, là nghe nói anh sắp kết hôn nên cô mới tới!
Đến đây gặp được anh rồi, nhưng lại không biết mình có thể nói được gì nữa.

Cũng không thể bảo anh đừng kết hôn mà quay lại với mình đúng chứ?
Thịnh Hy đi tới bên cạnh của Hạ Thiên, ôm lấy tiểu công chúa của nhà mình, nói với Hạ Thiên: “Hạ Thiên, đây là mẹ của con.


“Mẹ?” Hạ Thiên nhìn Dương Nhạc Linh một cái, cứ luôn cảm thấy Thịnh Hy đang nói chuyện hoang đường.

Đặc biệt là khi Dương Nhạc Linh ngồi trên xe lăn, càng khiến cho bé không có chút hảo cảm nào cả.


Bé nói: “Dì ấy không phải là mẹ của con!”
Nói xong, Hạ Thiên liền chạy đi.

Thịnh Hy cau mày nhìn con gái, Dương Nhạc Linh nhìn bóng ảnh chạy đi mất của bé, nở nụ cười cay đắng: “Bỏ đi.


Là cô đáng đời!
Là do cô đáng đời!
Tất cả những gì của ngày hôm nay, đều là báo ứng của cô.

Thịnh Hy nhìn Dương Nhạc Linh, muốn nói chút gì đó an ủi cô, nhưng nói không ra.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận