Đúng lúc này, bà Thịnh từ trong đi ra ngoài, vừa nhìn thấy là Dương Nhạc Linh thì lập tức đi tới: “Sao cô lại đến đây? Đã ra bộ dạng này rồi mà còn đến nhà chúng tôi nữa? Cô có bệnh đúng không? Tôi nói cho cô biết Dương Nhạc Linh, Hạ Thiên không có chút quan hệ nào với cô hết, mong cô cách xa nó ra một chút.
Đồ điên!”
“Mẹ.
” Thịnh Hy nhìn thấy bộ dạng của mẹ mình, muốn khuyên ngăn bà.
Bà Thịnh nhìn Thịnh Hy, không những không có ngừng lại mà ngay cả anh cũng bị mắng cùng: “Sao con lại vô tích sự thế hả? Quên rằng trước đây cô ta đã đối xử với con thế nào rồi sao? Bây giờ con quan tâm cô ta làm gì? Bộ dạng này là do cô ta đáng đời! Ban đầu cô ta còn chê Hoa Ngọc Thành ngồi trên xe lăn nên từ hôn, kết quả là mình cũng bị thành ra như vậy, quả đúng là báo ứng.
”
Bà Thịnh nói chuyện cũng rất thẳng thắn, nhìn thấy Dương Nhạc Linh như vậy, không những không sinh ra chút đồng cảm nào mà ngược lại còn muốn cười cho nữa.
Bà đi tới, đẩy Dương Nhạc Linh: “Cô mau cút đi, đừng đến nhà chúng tôi nữa! Nghe thấy chưa?”
Bà ta không muốn để Hạ Thiên nhìn thấy Dương Nhạc Linh, cũng không muốn để Hạ Thiên biết mình có một người mẹ như thế này.
Thịnh Hy nói: “Mẹ.
”
Anh muốn ngăn bà Thịnh lại, trong sự giằng co, xe lăn của Dương Nhạc Linh ngã xuống đất…
Nhìn thấy cảnh này, bà Thịnh mới chột dạ mà ngừng lại.
Thịnh Hy bất lực nhìn Dương Nhạc Linh một cái, anh bế cô ta lên, bảo người làm ở bên cạnh đỡ xe lăn của cô ta lên, rồi đưa cô ta lên xe.
Dù sao cũng là bởi vì mẹ cho nên cô mới bị ngã, Thịnh Hy rất áy náy, nên đích thân đưa cô ta về nhà họ Dương.
Trên xe, Thịnh Hy nhìn Dương Nhạc Linh nói: “Nếu như sau này em muốn gặp Hạ Thiên, cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đưa nó đến gặp em, tính khí mẹ tôi không được tốt.
”
Tuy Thịnh Hy cũng hiểu nguyên nhân mà mẹ ghét Dương Nhạc Linh.
Dù sao trước đây Dương Nhạc Linh thật sự đã quá không quan tâm đến mặt mũi của nhà họ Thịnh rồi.
Dương Nhạc Linh nhớ đến thái độ của con gái đối với cô ta, lòng chua xót mà cười lên.
Ngay cả Hạ Thiên cũng đối với cô ta như vậy, nói chi là bà Thịnh?
Thịnh Hy đưa Dương Nhạc Linh về nhà, Dương Nhạc Linh nhìn anh đang giúp mình dọn dẹp căn phòng, có chút cảm giác ngẩn ngơ, đột nhiên nói ra một câu mà ngay cả cô ta cũng kinh ngạc: “Thịnh Hy, anh có thể vì em mà đừng kết hôn không?”
Thịnh Hy khựng lại, Dương Nhạc Linh bảo anh đừng kết hôn, đây là ý gì?
Anh quay đầu lại nhìn cô, chỉ thấy Dương Nhạc Linh cúi thấp đầu, nói: “Anh có còn đồng ý bắt đầu lại với em không?”
Lời nói của cô khiến cho Thịnh Hy sững sờ, suýt chút nữa là tưởng mình nghe nhầm rồi.
Cô muốn bắt đầu lại, với anh?
Bàn tay siết chặt rồi lại siết chặt lại, nhớ đến thái độ mà cô đối với anh trước lúc bọn họ ly hôn.
Rất lâu sau, anh mới nói ra hai chữ: “Xin lỗi.
”
Thanh âm anh rất nhẹ, Dương Nhạc Linh nghe mà nhịn không được cười lên: “Được rồi, em đùa với anh thôi, anh về đi! Mấy thứ này em tự dọn là được rồi.
”
Thịnh Hy gật gật đầu: “Vậy tôi về đây.
”
Anh vốn chỉ là nể mặt tình nghĩa trước đây nên giúp đỡ cô, nhưng lời của Dương Nhạc Linh bây giờ lại khiến hai người ngại ngùng đến cực điểm.
–
Buổi sáng, Hoa Ngọc Thành ngồi trên ghế sofa, Cao Thanh Thu đứng trước gương thay quần áo.
Anh nhìn cô: “Em ăn vận đẹp như vậy để làm gì? Đi hẹn hò à?”
Anh hoài nghi cô có con chó khác ở bên ngoài.
Cao Thanh Thu trợn trắng mắt với Hoa Ngọc Thành một cái: “Em không hẹn hò thì không được ăn mặc đẹp à?”
Anh nhướng mày.
Cao Thanh Thu vừa mặc quần áo vừa giải thích với anh: “Bạn của mẹ hôm nay gả con gái, em qua đó góp vui.
”
Bà Hoa đối với Cao Thanh Thu rất tốt, có lúc ra ngoài gặp khách cũng sẽ gọi Cao Thanh Thu đi theo.
Hoa Ngọc Thành nói: “Chán như vậy, em chắc chắc muốn đi?”