“Không có gặp.
” Hoắc Chấn Đông trả lời lạnh lùng.
Nhớ đến ngày hôm nay gặp được bọn họ, mình lại không đến chào hỏi.
Mộ Thập Thất nhíu mày nói với Hoắc Chấn Đông: “Làm sao không gặp được chứ? Tất cả mọi người đều là bạn bè với nhau mà, anh hoảng loạn như vậy à? Cái này cũng đâu có giống là anh đâu! Rõ ràng ở trong lòng rất muốn làm hòa với Hoa Ngọc Thành, cần gì phải khó chịu như thế?”
Mộ Thập Thất nói nói, ở bên kia càm ràm một mình.
Hoắc Chấn Đông nghe lời của cô ấy, nhịn không được mà cười một tiếng.
Trước kia nghe cô ấy lải nhải thì cảm thấy rất phiền, nhưng mà bây giờ nghe cô ấy lải nhải, không hiểu sao lại cảm thấy khá là thú vị.
Anh ta cũng không tắt điện thoại, nói chuyện điện thoại với Mộ Thập Thất một hồi lâu.
Lúc Hoa Ngọc Thành bước ra từ trong phòng tắm, nhìn thấy Cao Thanh Thu đang nằm ở trên giường, ôm cái gối có in hình của Bóng Đèn Nhỏ ngủ thiếp đi.
Cái gối ôm này là do cô để cho người ta đặt làm, ngoại trừ Bóng Đèn Nhỏ, còn có Hoa Ngọc Thành nữa.
Hoa Ngọc Thành nhìn thoáng qua Bóng Đèn Nhỏ đang bị cô ôm ở trong ngực, đưa tay lấy cái gối ôm ra, lấy cái gối ôm có in hình của mình nhét vào trong tay của cô.
Làm xong hết tất cả những cái này, Hoa Ngọc Thành không hề cảm thấy hành động của mình trẻ con biết bao nhiêu.
Cũng không có cách nào khác, vợ của anh cũng chỉ có thể ôm anh, ngủ rồi cũng nhất định phải ôm anh.
Buổi chiều ngày hôm sau, Cao Thanh Thu tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa với Bóng Đèn Nhỏ, mở cửa phòng ngủ ra, đột nhiên nhìn thấy ở trước mắt có một bóng người đang chạy đến: “Táng táng táng tàng, Thanh Thu.
”
“…” Mộ Thập Thất đột nhiên nhảy ra dọa Cao Thanh Thu giật mình, Cao Thanh Thu nhìn cô ấy, hơi kinh ngạc: “Thập Thất, sao cô lại đến đây?”
“Tôi vừa mới đến đây đó.
” Mộ Thập Thất nở nụ cười, nói với Cao Thanh Thu: “Nhớ cô cho nên đến đây.
”
“Tôi mới thức dậy, cô cũng không gọi điện thoại cho tôi để tôi đến đón cô nữa.
”
“Không cần đâu.
” Mộ Thập Thất nói: “Một mình tôi đi đây đi đó cũng đã quen rồi, một mình ngồi máy bay cũng không có vấn đề gì, không cần phải đón đâu.
”
Cô ấy kéo tay của Cao Thanh Thu, nói: “Không gây phiền phức thêm cho cô đó chứ?”
“Không có đâu.
” Cao Thanh Thu nói: “Hôm nay là cuối tuần, còn rảnh rỗi mà.
”
Mộ Thập Thất hỏi: “Bóng Đèn Nhỏ đâu rồi, tôi muốn gặp thằng bé.
”
“Thằng bé ngủ rồi, đang ở trong phòng á.
”
“Có thể đi xem thằng bé không?”
“Được chứ.
”
Mộ Thập Thất rón rén bước vào cửa, nhìn thấy Bóng Đèn Nhỏ đang ngủ trên giường lớn của Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành, nhịn không được mà bật cười: “Tôi thật sự muốn trộm thằng bé đi quá đi mất, đáng yêu quá đi thôi.
”
Cao Thanh Thu nở nụ cười: “Trộm đi đi, đến lúc đó làm cho cô phiền đến khóc luôn.
”
Chăm con chính là một chuyện rất mệt mỏi, bình thường ở trong nhà thì còn tốt, nhất là lúc dẫn thằng bé ra khỏi cửa, đó là khi mà Cao Thanh Thu cảm thấy đau đầu nhất.
Mộ Thập Thất cười cười, khéo hiểu lòng người nói với Cao Thanh Thu: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, đừng đánh thức thằng bé.
”
Hai người bước ra từ phòng ngủ, đóng cửa lại, Cao Thanh Thu nhìn Mộ Thập Thất: “Cô đi đến đây với Hoắc Chấn Đông hả?”
Hôm qua có nhìn thấy Hoắc Chấn Đông, nhưng mà không thấy Mộ Thập Thất.
Mộ Thập Thất nói: “Không có, chiều hôm nay tôi mới đến đây, còn chưa đi tìm anh ta nữa, trực tiếp đến đây tìm cô đó.
Tôi muốn ăn lẩu, nhà hàng mà lần trước cô dẫn tôi đi ăn đó, ăn ngon lắm luôn.
”
“Cô chỉ vì ăn một nồi lẩu mà chạy xa như vậy à?” Cao Thanh Thu ngạc nhiên nhìn cô ấy.
Mộ Thập Thất cười nói: “Tôi là dân ăn hàng mà, cô hiểu tôi mà.
”
Hai người nói chuyện, từ từ đi xuống từ trên lầu.
Đầu tiên là Mộ Thập Thất chào hỏi với người nhà họ Hoa một tiếng, sau đó mượn lời để Cao Thanh Thu đi ra ngoài, để Cao Thanh Thu ra ngoài chơi với cô ấy.
Trước đó Mộ Thập Thất cũng đã đến mấy lần, mỗi lần đến đều sẽ đi tìm Cao Thanh Thu, hai người cũng coi như là quen rất thân với nhau, cho dù ăn cùng với nhau thì cũng rất bình thường.