Một lúc sau, Hoắc Chấn Đông mới nhấc chân lên, bỏ qua cho cô ta: “Cút đi.
”
Người giúp việc giống như chạy trốn mà chạy ra bên ngoài.
Lúc này Hoắc Chấn Đông mới rời mắt nhìn về phía Dương Nhạc Linh, Dương Nhạc Linh đang cúi đầu nhìn đôi chân như là để trang trí của mình, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Từ khi cô ta xảy ra chuyện, ngoại trừ người nhà và Thịnh Hy thì gần như là cũng không có người nào đến thăm cô ta, chứ đừng nói gì là đến Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Chấn Đông nhìn Dương Nhạc Linh, hỏi: “Sao lại không phản kháng?”
Đây không phải là tính cách của cô ta.
Cho dù trước kia Dương Nhạc Linh giả vờ dịu dàng nhưng mà tuyệt đối sẽ không để cho người khác ức hiếp cô ta như vậy, huống hồ gì cũng chỉ là một người giúp việc.
Lời nói của Hoắc Chấn Đông làm cho Dương Nhạc Linh nở một nụ cười khổ: “Phản kháng có tác dụng không? Bất quá thì cô ta cũng chỉ là biểu hiện rõ ràng hơn so với người khác mà thôi.
”
Ngay cả ba mẹ ruột của mình mà cũng không muốn quan tâm đến cô ta, huống hồ gì chỉ là một người giúp việc vì tiền cho nên mới đến chăm sóc cô ta?
Đôi mắt của Dương Nhạc Linh hoạt bát xinh đẹp.
Nhưng mà bây giờ hình như là đôi mắt này đã bị cướp đi ánh sáng.
Hoắc Chấn Đông ngồi xuống nhìn cô ta, nhìn thấy hai mắt của Dương Nhạc Linh đều ẩm ướt, cô ta đau lòng nói: “Anh cũng đến đây để xem trò cười của tôi hả? Ngày hôm nay tôi có bộ dạng như thế này, các người hẳn là rất vui mừng có đúng không? Khi đó tôi cười cợt Ngọc Thành như vậy, bây giờ mới biết được lúc đó mình đáng ghét biết bao nhiêu…”
Ít nhất là Hoa Ngọc Thành còn có người nhà của anh bảo vệ, cô ta thì có cái gì chứ?
Bây giờ ở trong cái nhà này, cô ta không thể cảm giác được một chút ấm áp nào.
Cô ta cũng không còn là đứa con cưng của ba mẹ nữa, trong mắt bọn họ, cô ta cũng chỉ là một người tàn phế, một đứa ăn bám.
–
Bởi vì ngày mai phải đi làm, cho nên Cao Thanh Thu không trở về nhà họ Hoa mà đến thẳng Giang Phủ.
Xe dừng ở cổng, Cao Thanh Thu bước xuống từ trên xe, thời tiết buổi chiều có chút oi bức, cô đội nhiệt độ nóng cháy ở trên đầu bước vào nhà.
Nhìn thấy dì Ngô, cô đi vào trong bếp kêu bà ấy ngày mai đi chợ mua giúp mình chút nguyên liệu nấu ăn.
Dì nhìn Cao Thanh Thu, hỏi: “Ngày mai cô muốn nấu ăn hả?”
Cao Thanh Thu trả lời: “Đúng vậy, Thập Thất muốn qua đây chơi, con đã đồng ý tự mình làm cơm cho cô ấy ăn rồi, dì nhớ kỹ là phải mua nguyên liệu nấu ăn giúp con nha.
”
“Vâng.
” Dì mỉm cười, chính là thích mấy cô gái khéo tay như Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu nói chuyện với dì một hồi, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đi xuống từ trên lầu, vội vàng chạy lại: “Chú ơi.
”
“Hửm?” Hoa Ngọc Thành nhíu mày, cũng không phải là đang trả lời cô, mà là đang kháng nghị.
Cao Thanh Thu vội vàng đổi giọng: “Ông xã.
”
Cái này còn tạm được.
Hoa Ngọc Thành hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“Đi dạo, đi ăn lẩu với Thập Thất.
” Cao Thanh Thu ôm anh, kề mặt trên lồng ngực của anh, ánh mắt mềm mại dịu dàng nhìn anh: “Anh đến đây lúc mấy giờ vậy?”
“Vừa về nhà không lâu, đi tắm một cái.
”
So sánh với vẻ đáng yêu của Cao Thanh Thu, giọng nói của Hoa Ngọc Thành lạnh lùng rất nhiều.
Cao Thanh Thu hỏi: “Chú đã ăn cơm chưa?”
“Đã ăn ở trong nhà rồi.
” Anh nhìn Cao Thanh Thu, duỗi ngón tay ra gạt tóc mái giúp cô, giả vờ nói: “Buông ra đi, ra thể thống gì chứ? Dì còn đang nhìn kìa.
”
“Già mồm.
” Cao Thanh Thu nói: “Anh đã quên lúc anh xấu hổ hơn rồi à.
”
Hôn cô ở trước mặt dì cũng đều đã làm rồi!
Mình ôm anh một chút thì có sao đâu chứ.
Cũng không phải là phạm pháp!
Dì đứng ở bên cạnh cười rộ lên, nghe được tiếng cười, trên mặt của Cao Thanh Thu rốt cuộc vẫn hơi sụp đổ một chút, vẫn là buông lỏng Hoa Ngọc Thành ra.
Hoa Ngọc Thành hỏi: “Không ôm nữa hả?”
Cao Thanh Thu mỉm cười, mở miệng nói: “Em về phòng rồi lại ôm tiếp.
”
“…”
Hoa Ngọc Thành còn chưa nói cái gì Cao Thanh Thu đã đi lên lầu: “Em đi tắm trước á, chờ chú đó nha.
”
Hoa Ngọc Thành cảm giác trán của mình đang giật giật, anh lại đang cố gắng kiềm chế lại để cho mình không suy nghĩ lệch lạc.