Hoắc Chấn Đông nhìn cô một cái nhướng mày nói: “Lúc trước là ai nói không hài lòng với vị hôn phu này?”
Chuyện Mộ Thập Thất ghét bỏ anh, Hoắc Chấn Đông nhớ vô cùng rõ ràng.
Cao Thanh Thu lấy bát đũa ra, Hoắc Chấn Đông bưng hết đồ ăn ra.
Hoa Ngọc Thành cởi tạp dề ra, Cao Thanh Thu nhìn chồng mình thấy dường như thấy người mình yêu trong mắt có xấu tệ cũng trở thành Tây Thi, cái tạp dề dành cho người vợ mặc trên người anh cô cũng thấy vô cùng đẹp trai.
Hoa Ngọc Thành ngồi xuống, Mộ Thập Thất ra ý kiến: “Chúng ta có nên uống rượu không nhỉ?”
“Được chứ, tôi đi lấy.
” Cao Thanh Thu đứng dậy, trong nhà có rượu vang đã sưu tầm không ít rượu ngon, còn có nhiều chai do người khác tặng.
Hoa Ngọc Thành và Hoắc Chấn Đông nhìn hai người con gái đáng yêu và không nói gì.
Cao Thanh Thu vừa ra khỏi phòng ăn thì dì đã lấy rượu ra: “Tôi đoán các cô cậu sẽ muốn uống rượu nên đã chuẩn bị từ lâu.
”
“Cảm ơn dì.
” Cao Thanh Thu về phòng ăn, Hoắc Chấn Đông mở bình rượu ra.
Dì Ngô đứng một bên nhìn bốn người trẻ tuổi không khỏi ngưỡng mộ, trẻ tuổi thật tốt!
Đã rất lâu rồi không thấy Hoắc Chấn Đông tới.
Cao Thanh Thu nâng ly rượu lên và chụp ảnh gửi đăng tường.
Bình luận đầu tiên là của Giang Hàng Chi: “Ôi, các cô cậu tụ tập mà không rủ tôi! Tức rồi nhé.
”
Cao Thanh Thu hỏi: “Có muốn gọi Giang tổng tới không?”
Lúc đó đã nghĩ muốn hẹn Hoắc Chấn Đông tới, không biết có chuyện gì mà lại không hẹn Giang Hàng Chi, Cao Thanh Thu thấy hơi áy náy.
Hoắc Chấn Đông nói: “Kệ anh ta đi.
”
Có Hoa Ngọc Thành thì anh còn lâu mới để ý mấy anh em khác.
Bọn họ ăn bữa này khá lâu và còn uống một ít rượu, Cao Thanh Thu ngủ gục trên bàn ăn.
Tử lượng của cô rất kém nên rất dễ say.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái nhưng không nói gì.
Hoắc Chấn Đông cũng dừng lại nói: “Đưa Thanh Thu về nhà nghỉ ngơi đi!”
Bọn họ bắt đầu uống một chai rượu rồi sau đó lại mở một chai khác.
Ngồi với bạn bè thì không có gì khác ngoài vui vẻ.
Mộ Thập Thất xua tay nói: “Tôi cũng không xong rồi! Không uống tiếp được nữa.
Nhưng mà Hoa Tổng, cơm anh làm ngon thật đấy, lần sau tôi còn có thể tới ăn trực không?”
Cô ăn đến đầy cả bụng rồi.
Hoắc Chấn Đông nhìn cô nói: “Nghĩ đẹp thế, em muốn ăn thì về anh làm cho ăn.
”
Còn về Hoa Ngọc Thành, rõ ràng bây giờ anh đã trở thành đầu bếp riêng của Cao Thanh Thu tham ăn, chẳng có việc gì với mấy người bọn họ cả.
Hoa Thành Ngọc nhìn Mộ Thập Thất rồi nói: “Đông Tử nhà cô nấu ăn rất ngon đấy.
”
“Ồ.
” Mộ Thập Thất nhìn Hoắc Chấn Đông và không hề phản bác xưng hô “Đông Tử nhà cô”.
Hoa Thành Ngọc gọi dì tới thu dọn rồi bế Cao Thanh Thu đã ngủ lên tầng, sau đó đặt cô lên giường, cởi giày cho cô rồi mới cúi người ngắm người con gái đáng yêu này.
Bởi nóng nên khuôn mặt đỏ ửng, Cao Thanh Thu nằm trên giường vô thức muốn ôm gối ôm bên cạnh, Hoa Thành Ngọc không cho cô ôm mà anh tự ôm lấy cô.
Anh nhìn cô gái đáng yêu của mình rồi cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó hôn đến mắt, mũi và môi…
Bỗng chuông điện thoại vang lên, Hoa Ngọc Thành mở ra xem thì là tin nhắn của Hoắc Chấn Đông: “Ngọc Thành, chúng tôi về trước đây.
”
Bên dưới còn có một dòng nữa: “Có thể ăn cơm với anh, tôi rất vui.
”
Giữa đàn ông với nhau không cần quá nhiều câu từ, nhìn tin nhắn ấy của anh ta khiến Hoa Ngọc Thành không kìm được nở nụ cười.
Anh cúi đầu giúp Cao Thanh Thu cởi cúc áo sơ mi, anh sợ cô mặc như vậy chật ngủ sẽ không thoải mái.
Lúc cởi áo sơ mi ra, trên người cô chỉ mặc một áo hai dậy khiến Hoa Ngọc Thành nhìn thấy dấu vết Cố Đinh Cẩn để lại trên cánh tay cô.