Làn da của Cao Thanh Thu rất trắng, lúc Hoa Ngọc Thành thân mật cùng với cô chỉ cần hơi nặng một chút cũng sẽ lưu lại vết tích ở trên người cô.
Vây mà hôm nay lúc ở trong thang máy, bởi vì tức giận nên quả thực Cố Đinh Cẩn cầm tay cô rất dùng sức.
Nhìn đến đây, đôi mắt Hoa Ngọc Thành tối xuống.
Quần áo bị anh cởi hết ra, hơi lạnh từ điều hòa khiến Cao Thanh Thu hơi lạnh nên rúc rúc vào trong lòng anh, Hoa Ngọc Thành vội vàng kéo chăn đắp lên cho cô sau đó nằm xuống bên cạnh cô, đem cô kéo vào trong lòng.
…
Cao Thanh Thu ngủ một giấc đến tận nửa đêm mới tỉnh.
Cô mặc áo dây vào để trần cánh tay ngồi dậy nhìn về phía Hoa Ngọc Thành bên cạnh, Hoa Ngọc Thành cũng nhìn về phía cô: “Tỉnh rồi à?”
Cao Thanh Thu nói: “Thập Thất và Đông tử trở về rồi à?”
Hoa Ngọc Thành nói: “Đã về từ lâu rồi, em cũng không nhìn một chút bây giờ là mấy giờ rồi.
”
“Mấy giờ rồi?” Cao Thanh Thu nhìn đồng hồ treo trên vách tường một chút: “Đã trễ như vậy rồi cơ à?”
Nghĩ đến mình vậy mà uống say đến mức ngủ thiếp đi, Cao Thanh Thu cảm thấy hơi mất mặt.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, nói: “Lá gan của em rất lớn nhỉ.
”
Dường như anh đã biết cái gì đó, Cao Thanh Thu chột dạ dời ánh mắt đi chỗ khác: “Cái gì vậy?”
Hoa Ngọc Thành cắn cắn lỗ tai của cô: “Ai bảo em gọi Hoắc Chấn Đông tới hả.
”
“Em không có gọi mà.
” Cao Thanh Thu phát hiện thật đúng là cái gì cũng không thể gạt được anh nên chỉ có thể giả ngu.
Thật ra cô cũng không biết chủ trương này của mình có được hay không nhưng cô rất chột dạ.
Dù sao bình thường cô ở trước mặt Hoa Ngọc Thành đều rất nghe lời anh.
Hoa Ngọc Thành nhìn dáng vẻ chết không thừa nhận của cô: “Em cho rằng anh không biết là em giả ngu à? Cao Thanh Thu, trong lòng em có bao nhiêu cân lượng chẳng lẽ anh lại không biết?”
Cao Thanh Thu thấy anh nghiêm túc như vậy sợ anh tức giận nên có chút tội nghiệp nhìn qua anh, đưa tay nhẹ nhàng giật giật góc áo của anh: “Đừng giận mà, em chỉ nghĩ là hai người chơi với nhau nhiều năm như vậy không cần thiết phải huyên náo cứng rắn như thế, hơn nữa bây giờ Hoắc Chấn Đông và Mộ Thập Thất rất tốt, sẽ không có suy nghĩ gì với em nữa đâu.
”
Cao Thanh Thu tin tưởng rằng anh ta có thể chơi cùng ông chú này nhiều năm như thế thì phẩm chất con người cũng sẽ không xấu.
Chính mình cũng đã nói rõ ràng với anh ta như vậy rồi nên không có khả năng anh ta vẫn đâm đầu vào chỗ bế tắc thích cô giống như trước đây nữa đâu!
Lúc nói chuyện, Cao Thanh Thu vô cùng chột dạ.
Cô cảm thấy mình làm chuyện tốt nhưng lại rất sợ biến khéo thành vụng, ngược lại chọc cho Hoa Ngọc Thành không vui.
Hoa Ngọc Thành nhìn con nhóc này: “Tự làm bậy.
”
“Còn không phải là vì muốn tốt cho anh à.
” Cao Thanh Thu ủy khuất nhìn anh: “Thế mà anh còn hung dữ với em! Anh xem Tả Dục người ta đối với Lâm Vi tốt bao nhiêu chứ, xưa nay chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng với cô ấy còn khắp nơi đều chiều theo ý cô ấy nữa chứ không giống anh, động một chút lại không vui còn bắt em phải dỗ dành anh.
”
Cao Thanh Thu vừa nghĩ tới lại càng cảm thấy mình đáng thương.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô lại cảm thấy có mấy phần yêu thương cô là vì sao?
Hơn nữa hình như anh không hề hung dữ với cô mà!
Anh nói: “Vậy sau này em đừng dỗ dành anh nữa.
”
Cô đem mặt tựa vào trong ngực anh ngửi mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái do vừa mới tắm rửa xong không bao lâu trên người anh: “Cứ dỗ, em cứ muốn dỗ dành anh đấy!”
Hoa Ngọc Thành nở nụ cười: “Không biết xấu hổ.
”
“Tại sao phải xấu hổ?” Cao Thanh Thu nói: “Nếu em mà biết xấu hổ thì sao có thể trêu chọc anh tới tay được? Anh kêu ngạo như vậy cơ mà.
”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, không hề lên tiếng.
Cao Thanh Thu vụng trộm hé mắt nhìn anh giương khóe miệng lên, hỏi: “Không tức giận sao?”
“Anh tức cái gì?” Anh không giận gì về chuyện của Hoắc Chấn Đông, nhìn thấy Cao Thanh Thu làm những chuyện này vì mình thật ra anh vô cùng cảm động.
Nếu anh thực sự tức giận thì đã không thèm để ý đến Hoắc Chấn Đông khi cậu ta đến đây rồi.
Cao Thanh Thu nói: “Anh không tức giận thì sao còn bày ra dáng vẻ nghiêm túc như vậy? Sớm biết đã không dỗ dành anh rồi!”
“.
.
.
” Hoa Ngọc Thành rất im lặng, cô vợ này của anh không khỏi cũng quá thực tế rồi!