Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành: “Nói cái gì chứ? Em thừa dịp anh ta đi mua đồ liền lén lút chạy về đấy.”
“Điện thoại di động của em đâu?” Hoa Ngọc Thành hỏi.
“Điện thoại rơi mất rồi.” Lúc ấy Lâm Vi cũng ở đó, hẳn là sẽ đem điện thoại di động của cô nhặt lên chứ?
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là.
.
.
Lúc ấy trợ lý cũng ở đó, nhìn thấy Cố Đinh Cẩn như thế có thể suy nghĩ nhiều hay không?
Cô mới không muốn ngày mai ở công ty lại truyền ra tin tức kỳ quái gì về cô và Cố Đinh Cẩn kỳ đâu.
Cao Thanh Thu trả lời Hoa Ngọc Thành xong lại cảm thấy không đúng, cô nhìn Hoa Ngọc Thành nói: “Có phải anh gọi điện thoại cho em đúng không? Nếu không thì làm sao lại biết chuyện Cố Đinh Cẩn?”
Chắc chắn là anh đã gọi điện thoại.
Không có tiếng Hoa Ngọc Thành trả lời.
Anh đang dùng tăm bông giúp cô bôi thuốc lên chỗ chân bị thương.
Sau đó lại ôm Cao Thanh Thu trở về phòng, đặt lên trên giường.
Cao Thanh Thu mệt mỏi cả một ngày nằm trên giường cảm thấy vô cùng thoải mái nhưng Hoa Ngọc Thành lại đè lên.
Cao Thanh Thu:.
.
.
Cô còn đang bị thương đấy, anh muốn làm cái gì vậy?
Cô nghĩ như vậy nhưng tay Hoa Ngọc Thành đã hai ba lần đem quần áo trên người cô lột ra, ném xuống từng cái một.
Anh không hề nói chuyện mà chỉ im lặng làm chuyện kia.
Tận đến khi cả người cô bị lột sạch, ánh mắt anh nhìn thân thể trần trụi của cô từ trên xuống dưới một lượt.
Cao Thanh Thu bị nhìn như vậy thì rất là thẹn thùng, cô chưa từng bị anh nhìn như vậy nên vô thức đưa tay lên che mình lại: “Làm gì mà nhìn em như vậy?”
Hoa Ngọc Thành nhìn cô: “Nó không ức hiếp gì em chứ?”
“.
.
.” Cao Thanh Thu dừng một chút mới phát hiện ra vừa rồi.
.
.
Là anh muốn kiểm tra xem cô có bị sỉ nhục hay không.
Cô nhìn Hoa Ngọc Thành, lắc đầu: “Không có.”
Có thể là bởi vì trước đó Cố Đinh Cẩn đã hôn Cao Thanh Thu nên bây giờ Hoa Ngọc Thành đối với người này là tràn đầy phòng bị.
Hôm nay anh ta đã dám làm ra chuyện như vậy thì cũng rất có khả năng sẽ làm ra những chuyện quá đáng hơn nữa.
.
.
Cao Thanh Thu nắm chặt tay của anh, biết anh lo lắng sắp hỏng rồi: “Em không sao, anh ta không bắt nạt em mà em cũng không phải người ngu nên có thể bảo vệ được mình.”
Lần bị Cố Đinh Cẩn hôn kia hoàn toàn là vì trở tay không kịp.
.
.
Bây giờ đã khác?
Cô đã có phòng bị đối với Cố Đinh Cẩn nên sẽ không có khả năng lại để anh ta có cơ hội ức hiếp mình.
Hoa Ngọc Thành trầm mặc nhìn chằm chằm vào Cao Thanh Thu rất lâu, mới nói ra hai chữ: “Tức giận.”
Cao Thanh Thu cười cười kéo tay Hoa Ngọc Thành, Hoa Ngọc Thành nằm xuống ôm cô vào lòng.
Cao Thanh Thu nói: “Không có gì phải tức giận cả, em không sao, em cũng không phải trẻ con mà đã là mẹ trẻ con rồi, mà chẳng lẽ đi theo anh lâu như vậy mà lại không học được chút gì à?”
Cho dù không có anh thì không phải cô cũng đã học được cách tự bảo vệ mình rồi sao?
Cho nên Cố Đinh Cẩn không chiếm được tiện nghi của cô.
Hoa Ngọc Thành hôn lên trán Cao Thanh Thu: “Nhưng anh rất sợ anh ta sẽ làm đau em.”
Cho dù Cao Thanh Thu có thể tự bảo vệ mình nhưng trong mắt anh cô vẫn cần được bảo vệ.
“Tối nay trước khi em về đã đi tìm sư phụ của em.” Cao Thanh Thu nói: “Cho nên mới trở về hơi trễ như vậy chứ thật ra em có thể về sớm hơn rồi.”
Cao Thanh Thu kể cho anh nghe những chuyện xảy ra sau khi cô rời khỏi Cố Đinh Cẩn.
Cô nói: “sư phụ nói sẽ tìm Cố Đinh Cẩn nói chuyện, anh đừng nóng giận nữa.”
“Vì sao lại nghĩ đến đi tìm sư phụ của em?”
Chứ không phải tới tìm anh trước tiên.
Cao Thanh Thu cười nói: “Anh cũng biết Cố Đinh Cẩn vừa trở về nên người trong nhà đều rất thương anh ta, chuyện này đừng để chị và mẹ biết.
Tình tình Cố Đinh Cẩn giống như là đứa trẻ, anh nghĩ xem nếu như em đi cáo trạng anh ta thì anh ta chắc chắn sẽ càng tức giận hơn, nói không chừng còn làm ra chuyện gì khiến cho người ta không ngờ được.
Cho nên, chuyện này để cho sư phụ của em đi nói với anh ta đi.”
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu: “Em suy nghĩ quá nhiều rồi.”