“Em cũng rất khó chịu mà, lúc trước nếu sớm biết anh là cậu của Cố Đinh Cẩn thì em cũng sẽ không ở cùng với anh đâu, bây giờ cũng sẽ không chọc ra những chuyện này.”
“.
.
.”
Hoa Ngọc Thành sao có thể nghĩ đến, nói tới chuyện này còn liên quan tới thân phận của anh nữa?
Anh nhìn Cao Thanh Thu: “Không ở cùng với anh thì em muốn ở cùng với ai?”
“Ở với ai cũng đều được!” Cao Thanh Thu nói: “Em còn sợ mình không tìm được đối tượng ư?”
“.
.
.”
Cô vừa nói xong liền bị Hoa Ngọc Thành đánh một cái.
Cao Thanh Thu trừng mắt về phía anh: “Quá đáng.”
Ngay từ đầu Hoa Ngọc Thành đã vô cùng tức giận nhưng cùng Cao Thanh Thu nói chuyện một hồi như thế lại phát hiện ra tâm tình của mình đã tốt hơn nhiều.
Cô vô cùng thông minh, mỗi lần Hoa Ngọc Thành tức giận đều sẽ vô thức di chuyển sự chú ý của anh đi chỗ khác khiến anh không tức giận nổi nữa.
…
Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, nói với Hoa Ngọc Thành: “Em hơi khát, muốn uống chút gì đó.”
“Anh đi lấy.”
Anh đứng lên, hỏi: “Em muốn uống cái gì?”
“Nước lọc.” Quá muộn rồi nên cũng không muốn uống gì khác.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái rồi đi ra cửa.
Cao Thanh Thu nhân cơ hội này xuống giường tìm một bộ đồ ngủ mặc vào.
Lúc bị Hoa Ngọc Thành lột sạch như vậy, cô thật sự đã bị dọa suýt chết.
Thật sự sợ ông chú này bởi vì tức giận sẽ làm ảnh hưởng đến cô! Sợ anh sẽ nghi ngờ cô và Cố Đinh Cẩn có cái gì.
…
Tả Dục và Lâm Vi đã về đến nhà, Lâm Vi ngồi ở trên ghế sofa chơi điện thoại còn điện thoại của Cao Thanh Thu thì đặt ở trên bàn.
Tả Dục tắm rửa xong đi ra nói với Lâm Vi: “Tối ngày mai ông anh nói muốn gặp em một chút, em có rảnh không?”
Người nhà họ Tả vẫn luôn không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau nhưng ông của Tả Dục tính tình tương đối tốt.
Anh ta ở bên Lâm Vi cũng được mấy năm rồi nên ông anh ta muốn anh ta đưa Lâm Vi đi qua đó ăn bữa cơm.
Mặc dù vì Lâm Vi nên anh ta rất ít khi liên lạc với người nhà nhưng dù sao đó cũng là người nhà của anh ta, Tả Dục vẫn muốn nhận được sự đồng ý của bọn họ.
Anh ta nói xong câu này quay sang nhìn về phía Lâm Vi lại phát hiện ra cô ta đang trầm mặc, cũng không hề nói chuyện.
“Lâm Vi.” Tả Dục nhìn về phía cô ta chỉ thấy cô ta đang im lặng cầm điện thoại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Anh ta đi tới để tay lên trên trán cô ta, lòng thầm nghĩ: “Em ngã bệnh rồi à?”
Lâm Vi ngẩng đầu nhìn Tả Dục, có chút hoang mang: “Sao vậy?”
Tả Dục nói: “Anh vừa nói với em em không nghe thấy sao?”
Cũng không biết cô đang suy nghĩ gì nữa.
Gần đây hình như Lâm Vi rất hay ngẩn người.
Lâm Vi hơi hổ thẹn nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi em không nghe thấy.”
Tả Dục lặp lại lời mình muốn nói một lần nữa: “Ông bảo anh đưa em tới ăn cơm, ngày mai em có thể xin phép nghỉ được hay không?”
Nghe thấy phải đi tới nhà ông của Tả Dục ăn cơm, Lâm Vi liền từ chối: “Gần nhất em phải tăng ca, có lẽ là không đi được rồi.”
Tả Dục có chút đau lòng: “Không thể xin phép nghỉ được sao? Gần đây em rất hay phải tăng ca, thật vất vả.”
“Không sao đâu.” Lâm Vi cười cười: “Không vất vả chút nào.”
Tả Dục ngồi ở trên bàn trà nhìn Lâm Vi, nói: “Em không cần phải vất vả làm việc như vậy, anh có thể nuôi em mà!”
Một mình anh vất vả một chút nuôi cô cũng không thành vấn đề.
Lâm Vi nhìn sang Tả Dục, cúi đầu xuống.
Nhớ tới lúc Cố Đinh Cẩn và Cao Thanh Thu đi, không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi.
Tả Dục ôm cô ta vào trong lòng, anh ta luôn cảm thấy có thể là gần đây Lâm Vi đã quá mệt mỏi nên mới trở nên như vậy, anh ta nói: “Chờ gặp ông xong, chúng ta sẽ kết hôn.”
Bọn họ cũng đều đến tuổi có thể kết hôn rồi.
Lâm Vi nhìn Tả Dục, nói: “Bây giờ kết hôn có phải là quá sớm rồi hay không? Không cần phải gấp gáp như vậy.”
Bây giờ cô ta vẫn chưa xác định được mình có muốn ở bên Tả Dục cả đời hay không.
Một bên là người mình thích, một bên là người đã ở bên cô ta nhiều năm.
.
.
Cô ta không muốn phụ lòng anh ta nhưng cũng không khắc chế được trái tim mình nhớ đến Cố Đinh Cẩn.