Vẻ mặt của Lâm Vi có chút nặng trĩu, “Mình cùng Tả Dục chia tay rồi.
”
“…” Mặc dù trước Lâm Vi cũng đã nói vấn đề này, nhưng Cao Thanh Thu cho tới bây giờ cũng không có đồng ý cô ta.
Cô ta nhìn Lâm Vi, rất muốn hỏi cô ta nghĩ như thế nào, nhưng nhìn Lâm Vi giờ phút này đau lòng như vậy, cuối cùng vẫn là đành lại.
Cô ta hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lúc này người càng khó chịu hơn chắc là Tả Dục chứ?
Ánh mắt của Lâm Vi rất là áy náy: “Cậu nói, tớ làm như vậy có phải không tốt chứ? Tả Dục vẫn đối với tớ rất tốt, không biết tại sao, nhìn anh ta tức giận bỏ đi, tớ cảm thấy chính mình thật xin lỗi anh ta.
”
Cao Thanh Thu ngồi ở trên ghế sa lon, cuộn lại chân, ôm lấy gối ôm, nói với Lâm Vi: “Các cậu đã quyết định chia tay, vậy thì tách ra đi! Như vậy đối với Tả Dục cũng được, vả lại, cậu lại không thích anh ta, cũng không cần thiết bởi vì cảm giác có lỗi với anh ta thì đi cùng với anh ta.
”
Không phải là tình yêu liền sớm một chút tách ra.
Lúc trước Cao Thanh Thu còn nghĩ khuyên Lâm Vi suy nghĩ thật kỹ, nhưng bây giờ, nếu đã chia tay, cô ta cũng không muốn Lâm Vi không quả quyết như vậy.
Trong nội tâm cô ta chỉ có Cố Đinh Cẩn, cho nên, còn không bằng cho cô ta sớm một chút buông ra Tả Dục.
Lâm Vi cúi đầu, không lên tiếng.
Cao Thanh Thu nhìn cô ta, “Được rồi chớ suy nghĩ quá nhiều.
Cậu bây giờ ở chỗ này hối hận, cũng không làm nên chuyện gì, cậu nói sao?”
Lâm Vi gật đầu, “Ừm.
”
Nhà ở là Tả Dục mua, đã xảy ra chuyện như vậy, Lâm Vi tối nay cũng không muốn trở về, thì ngủ tại nhà Cao Thanh Thu luôn.
Sáng ngày thứ hai, Cao Thanh Đức tới rồi, đêm chút đồ cho cô ta, “Mẹ kêu em đưa cho chị.
”
Bình thường Mẹ Cao sẽ làm chút ít đặc sản địa phương, kêu Cao Thanh Đức mang tới, đưa cho Cao Thanh Thu ăn, Cao Thanh Thu nhận lấy, bỏ vào trong tủ lạnh, “Giúp chị cảm ơn mẹ.
”
Cao Thanh Đức đáp một tiếng, “Ừm.
”
Cao Thanh Thu hiện tại có gia đình của mình, số lần về nhà mẹ đẻ so với lúc trước càng ít hơn rồi.
Cao Thanh Đức đứng ở một bên, hướng về phía Cao Thanh Thu hỏi: “Dương Dương đâu?”
Biết cuối tuần Cao Thanh Thu sẽ ở Nhà họ Hoa, cho nên Cao Thanh Đức hôm nay tới.
Chờ đến ngày đi làm, bọn họ trở về chung cư Giang Phủ, anh ta cũng không tiện một mình qua tới nơi này thăm Bóng Đèn Nhỏ.
Cao Thanh Thu cười một tiếng, nói: “Ở trên lầu,em đi xem nó đi, nó tối hôm qua còn nói với chị nhớ tới cậu đây!”
Cao Thanh Thu nói xong, cùng Cao Thanh Đức cùng nhau đi lên lầu.
Lâm Vi đã thức dậy rồi, đang trông Bóng Đèn Nhỏ, Bóng Đèn Nhỏ cầm điện thoại của cô ta đang chơi, “Con muốn chơi game.
”
Cao Thanh Thu đứng ở bên cạnh Cao Thanh Đức, “Đều do em, nó còn nhỏ như thế, đã dạy nó chơi game.
”
“Bé lại không hiểu những thứ này.
” Liền là lúc trước kia Cao Thanh Đức tới trong nhà, chơi game, Bóng Đèn Nhỏ thấy được, hỏi anh ta đang chơi cái gì, anh ta thuận miệng nói một câu, Bóng Đèn Nhỏ cũng muốn cướp điện thoại chơi luôn.
Đứa trẻ nha, đối với những thứ này chung quy là rất hiếu kỳ.
Cao Thanh Đức ánh mắt rơi vào trên người Lâm Vi, đi vào, “Dương Dương.
”
“Cậu!” Bóng Đèn Nhỏ ngồi trên mặt đất, nhìn thấy Cao Thanh Đức, lập tức nhận ra anh ta được.
Lâm Vi hướng về phía Cao Thanh Đức lên tiếng, “Chanh Tử.
”
Cao Thanh Đức nhìn Lâm Vi, vốn là coi Lâm Vi là chị, nhưng nghĩ đến cô ta khiến Tả Dục đau lòng như vậy, trong lòng Cao Thanh Đức liền có chút không thoải mái, “Anh Dục đối với chị tốt như vậy, chị còn để cho anh ta đau lòng, chị còn chút lương tâm sao?”
Lâm Vi đại khái không nghĩ tới Cao Thanh Đức biết chuyện này hận cô ta như vậy, cúi đầu, “Chị xin lỗi.
”
Bất quá, chuyện đến lúc này, Cao Thanh Thu nói đúng, cô ta lại quấn quít cũng không có ý nghĩa.
“Chị cùng tôi nói xin lỗi làm gì?” Cao Thanh Đức nhìn Lâm Vi, “Chị là người phụ không có tâm nhất tôi đã từng thấy”