Trên xe, Cao Thanh Thu gọi điện cho Cố Sâm, hỏi về Cố Đinh Cẩn, Cố Sâm biểu thị không rõ.
Cô ta lại gọi điện cho tất cả mọi người khả năng quen biết Cố Đinh Cẩn i, nhưng ai cũng chưa từng thấy anh ta.
Cứ như vậy, nếu muốn tìm được Cố Đinh Cẩn, nhất thời trở nên khó lại càng khó hơn.
Hoa Ngọc Thành gọi điện cho người đi tìm…
Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành đi ra ngoài sau một hồi, Hoa Châu Du ngồi ở trên ghế sa lon, sắc mặt lo lắng, nhắn tin cho Cố Đinh Cẩn, thật sợ anh ta không nghĩ được thông suốt, làm ra chuyện gì không hay.
Chính mình là một đứa con trai , nếu là anh ta làm chuyện gì không hay, lúc đó phải làm sao?
Kết quả, điện thoại của Cố Đinh Cẩn trực tiếp tắt máy.
Mẹ Hoa cùng Ba Hoa cũng không biết rõ tình hình, cũng không biết ân oán giữa Cố Đinh Cẩn cùng Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu,chỉ nghĩ đến lúc rồi anh ta sẽ đưa bé về.
Nhìn thấy Hoa Châu Du gấp gáp như vậy, cũng không biết là tại sao, nhưng vẫn lo lắng giờ trời đã đen tối như vậy, Bóng Đèn Nhỏ vẫn ở bên ngoài, Cố Đinh Cẩn sẽ chiếu cố không tốt.
Giờ phút này, bên ngoài trời đã tối.
Bóng Đèn Nhỏ nằm ở trong ngực Cố Đinh Cẩn, ngủ rất sâu, Cố Đinh Cẩn nhìn lấy tên tiểu tử này, nở nụ cười.
Qua rất lâu, Dương Dương mở mắt ra, nhìn về anh ta, “Anh.
”
“Thế nào?” Cố Đinh Cẩn để cho nó ngồi dậy, nhìn thấy anh ta mệt mỏi vuốt vuốt khóe mắt.
Dương Dương nói: “Mẹ.
”
Nó muốn gặp Cao Thanh Thu rồi.
Mặc dù nó rất thích Cố Đinh Cẩn, nhưng mẹ mới là người trọng yếu nhất của nó.
Cố Đinh Cẩn nhìn về anh ta, “Được, anh lát nữa dẫn em đi tìm mẹ, có đói bụng hay không, có muốn ăn chút gì không?”
“Đói.
”
Cố Đinh Cẩn bế lên nó, từ phòng cà phê đi ra…
Cao Thanh Thu ngồi trên xe, nhìn sang đường phố ngoài cửa sổ, cứ thế không có nói gì.
Cô ta mới vừa luôn đang gọi điện thoại, mỗi cuộc gọi, đều khiến cô vô cùng tuyệt vọng.
Hiện tại, cô ta đã không dám nghĩ sâu hơn một chút.
Chỉ hy vọng Cố Đinh Cẩn còn không có mất đi nhân tính, đến mức ra tay với đứa bé.
Cao Thanh Thu nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, nói: “Chúng ta nên làm cái gì?”
Hoa Ngọc Thành dừng xe ở ven đường, cầm tay cô ta, “Không có việc gì, tin tưởng anh.
”
“Em tin tưởng anh, anh tin Cố Đinh Cẩn sao? Anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì?” Trước đây Cao Thanh Thu luôn cố gắng muốn sửa lại quan hệ với Cố Đinh Cẩn, hiện tại tâm trạng của co ta đang nứt vỡ.
Bình thường Cố Đinh Cẩn đối với Dương Dương tốt vô cùng, lại cộng thêm đều là người một nhà, Cao Thanh Thu nghĩ, anh ta luôn có thể nghe lời của người khác vào, xem xét lại những vấn đề.
Kết quả chỉ chớp mắt, anh ta liền làm ra chuyện như vậy.
Cô ta thật lo lắng cho mình, có một ngày có thể sẽ bị Cố Đinh Cẩn làm tức giận muốn chết.
Hoa Ngọc Thành nói: “Không có việc gì.
”
“Anh đều không thích con trai, đương nhiên nói như vậy! Nhưng anh ta là do em sinh ra.
” Cao Thanh Thu có chút gấp nóng, nói chuyện cũng không suy nghĩ lại, buột miệng nói ra câu này.
Con ngươi Hoa Ngọc Thành âm thầm lại, đưa tay, lôi cô ta vào trong ngực, “Ai nói với em anh không thích con trai rồi hả?”
Anh ta đâu có không thích?
Rõ ràng yêu Bóng Đèn Nhỏ yêu đến mức chết được không!
Bị Cao Thanh Thu vừa nói như thế, Hoa Ngọc Thành hơi đau lòng.
Cao Thanh Thu dựa vào trong ngực anh ta, lo đến mức cả nước mắt đều rơi xuống, “Anh rõ ràng là không thích nó, cho nên anh bây giờ không lo lắng chút nào.
”
“Cố Đinh Cẩn sẽ không làm gì cả.
” Hoa Ngọc Thành nói: “Em tin tưởng anh, anh ta không có lá gan này.
”
“Vạn nhất thì sao? Anh dám cam đoan sao?”
Hoa Ngọc Thành cưng chìu nói: “Anh bảo đảm.
”
Cố Đinh Cẩn là anh ta trông coi từ nhỏ lớn lên.
Cao Thanh Thu bị Hoa Ngọc Thành ôm vào trong ngực, mặt dán vào lòng ngực của anh ta, nói: “Nếu như Cố Đinh Cẩn làm cái gì, tôi sẽ không thèm để ý tới anh nữa, tôi không yêu anh nữa.
Em muốn cách anh xa xa.
”
Hoa Ngọc Thành: “…”
Tại sao lại là anh ta chịu tội này?