Hoa Ngọc Thành cúi thấp đầu, nhìn Cao Thanh Thu: “Vậy thì buổi chiều lại đến công ty.
”
“Lý do?” Không đi tóm lại phải tìm được lý do chứ?
Tóm lại không thể xin nghỉ ở nhà ngủ chứ?
Hoa Ngọc Thành nói: “Bịa ra một cái.
”
“Tống giám đốc Hoa.
” Cao Thanh Thu lấy khăn lông, lau sạch nước trên mặt: “Nếu như để người của hội đồng quản trị nghe thấy, anh sẽ bị sa thải đấy biết không? Vậy mà dung túng cấp dưới của mình bãi công?”
“… Không sao cả, anh không để tâm khi làm một hôn quân.
” Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, cười thành tiếng.
Cao Thanh Thu nói: “Không cần đâu, tối ngủ sớm một chút.
”
“Em bây giờ thể lực không tệ.
” Hoa Ngọc Thành ghé sát tai của cô, thâm ý nói: “Còn có sức đến công ty, xem ra anh sau này, phải càng thêm cố gắng mới được.
”
Lo lắng cô không chịu nổi, anh đã rất khắc chế bản thân rồi đấy biết không?
Cao Thanh Thu: “…”
Cô lườm anh, lau vết nước trên mặt xong, mới từ nhà vệ sinh đi ra, bước vào phòng thay đồ.
Quần áo tối qua đã được chuẩn bị rồi, vest công sở màu đen, Cao Thanh Thu mặc bộ quần áo bước ra, lại trang điểm cho mình, mới cùng Hoa Ngọc Thành đi ăn sáng.
Lúc ăn sáng, cô cằn nhằn rất nhiều: “Nhớ phải chăm sóc tốt cho Cao Dương Dương.
”
“Ừm.
” Thấy cô trước khi đi trong lòng chỉ có con trai, không có mình, thái độ của Cao Ngọc Thành liền rất lạnh nhạt.
Người làm đứng một bên, thấy cảnh này cũng không nói gì.
Ăn sáng xong, Cao Thanh Thu ra cửa, nói với Hoa Ngọc Thành: “Em đi trước đây.
”
Hoa Ngọc Thành khoác áo khoác của cô lên người cô, sau đó để chiếc vali nhỏ vào trong xe.
“Em đi đây.
” Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô nói: “Ừm.
”
Cao Thanh Thu đứng trước xe, nhìn Hoa Ngọc Thành, không nhịn được mà bật cười, lại quay lại, đứng ở trước mặt Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô: “Sao vậy?”
Cao Thanh Thu ngẩng đầu, hôn một cái trên mặt anh: “Bye bye.
”
Son hôm nay cô đánh là màu đỏ thuần, để lại trên má anh một vết.
Nhìn kiệt tác của mình, Cao Thanh Thu mỉm cười.
Anh để lại nhiều như vậy, cô lưu lại một cái, không thiệt!
Khi Lý Sơn đến đón Hoa Ngọc Thành đi làm thì nhìn thấy anh ngồi ở trên sô pha, dường như đang ngây ngốc, vết son trên mặt vẫn còn chưa lau.
Lý Sơn: Cái này…
Anh Hoa, anh có phải quá lụy rồi không?
Buổi tối Cao Thanh Thu đến cùng ăn tối với Mộ Thập Thất, đến giờ, Mộ Thập Thất đã đến rồi, mặc quần áo công sở, hình như vừa từ đơn vị đi ra.
Cô ta nhìn Cao Thanh Thu, lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt cô, cho cô một cái ôm thật chặt: “Bảo bối, lâu rồi không gặp.
”
Có mấy ngày không gặp rồi.
Mộ Thập Thất ngay cả sinh nhật của ‘bóng đèn nhỏ’ cũng vì bận công việc mà không thể đến được.
Hai chị em ngồi xuống, Mộ Thập Thất kêu phục vụ cầm menu đến bắt đầu gọi món, cô ta nói với Cao Thanh Thu: “Một mình cậu đến đây sao?”
“Đi cùng đồng nghiệp.
” Cao Thanh Thu nói: “Bọn họ ở khách sạn, tớ thì đến đây tìm cậu.
”
Bàn công việc là ngày mai, tối nay là thời gian riêng của Cao Thanh Thu, lâu lắm không gặp Mộ Thập Thất, thuận đường đến thăm.
Mộ Thập Thất cười: “Ở khách sạn nào, tối nay tớ ở cùng cậu đi? Chúng ta lâu lắm chưa gặp rồi, a, muốn đến Giang Châu thăm cậu mãi, nhưng đáng tiếc không có thời gian.
Cậu không biết, tớ nhớ món ngon ở chỗ các cậu mà sắp chảy nước miếng luôn rồi.
”
“Được.
” Cao Thanh Thu nhìn thấy Mộ Thập Thất thì cũng rất vui.
Ăn cơm xong, bọn họ cùng về khách sạn.
Khách sạn của Cao Thanh Thu là công ty đặt, không phải quá cao cấp, nhưng hoàn cảnh cũng tạm.