Tuần này Bóng Đèn Nhỏ bị bệnh vừa khỏi, cho nên đều bám theo Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành, mẹ Hoa cả tuần không có gặp được cháu nội, nhớ muốn chết.
Bà bế Bóng Đèn Nhỏ, nói với Cao Thanh Thu: “Mẹ nghe nói con vừa đi công tác về?”
Cao Thanh Thu gật đầu: “Có chút việc nên phải qua đó xử lý, tối qua mới trở về.
”
Mẹ Hoa hỏi: “Vậy khi con đi, Dương Dương đều ở trong nhà?”
Cao Thanh Thu ngồi ở bên cạnh, uống ngụm nước: “Ừm, chú tan làm về sẽ ở nhà chơi với thằng bé.
”
Nghe đến đây, mẹ Hoa lo lắng nói: “Dương Dương còn nhỏ, con đừng để nó ở trong nhà, thật sự không được đâu, để nó đến chỗ mẹ cũng được.
”
Cao Thanh Thu biết mẹ chồng của mình rất thương cháu: “Trong nhà có dì giúp việc trông nom, chú mấy hôm nay cũng về nhà rất sớm.
Dương Dương vừa mới khỏi bệnh, tương đối bám người.
”
Mẹ Hoa nói: “Con bây giờ cũng không lên lớp, hay là cùng Thành chuyển về đây ở! Như thế khi hai đứa không ở đây, chúng ta cũng có thể giúp trông thằng bé.
”
Ban ngày sẽ không phải để Dương Dương ở trong nhà cho dì giúp việc trông.
“Không cần đâu.
” Hoa Thành Ngọc ngồi ở một bên, nghe thấy lời mẹ nói, lập tức từ chối: “Đợi năm sau khải giảng, con muốn đưa nó đến nhà trẻ đi học.
”
Tiểu khu của bọn họ có nhà trẻ, rất thuận tiện.
“Thằng bé còn bé như vậy, sao có thể đến nhà trẻ chứ? Mẹ có thời gian, mẹ có thể trông nó.
” Mẹ Hoa nhìn Bóng Đèn Nhỏ, bé như vậy, căn bản không thể tưởng tượng cậu bé đến trường sẽ như thế nào.
Hoa Ngọc Thành nhìn mẹ: “Nó sẽ quen.
”
Hoa Ngọc Thành không giống như mẹ Hoa, anh tương đối hy vọng con trai của mình có thể độc lập.
Hơn nữa hơn hai tuổi, quả thật cũng là tuổi nên đến nhà trẻ rồi.
Bóng Đèn Nhỏ ngồi trong lòng mẹ Hoa, nghe bọn họ nói chuyện, cũng nghe không hiểu.
“Mẹ.
” Cậu bé nhìn Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu đáp một tiếng: “Hửm?”
“Uống nước.
”
Cao Thanh Thu đứng dậy: “Mẹ đi lấy cho con.
”
Cô đi vào phòng bếp thì nhìn thấy Cố Đỉnh Cẩn đứng trước tủ lạnh lấy đồ.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ta quay đầu liếc nhìn cô.
Cao Thanh Thu không ngờ Cố Đinh Cẩn đã trở về!
Vừa nhìn thấy gương mặt anh ta thì nghĩ tới tối qua ở công ty anh ta nói cô như thế nào.
Cô lạnh mặt, không lên tiếng, muốn đợi Cố Đinh Cẩn lấy nước rời khỏi thì mới làm.
Cố Đinh Cẩn lấy chai nước khoáng, đi đến trước mặt Cao Thanh Thu, nhìn cô: “Sao hả, hôm qua nói em mấy câu, tức giận rồi sao?”
Giống như đó chỉ là một chuyện rất nhỏ, là Cao Thanh Thu quá để tâm.
Cao Thanh Thu không quan tâm anh ta, đi lấy nước cho Bóng Đèn Nhỏ, sau đó đi ra cửa.
Cố Đinh Cẩn chặn đường đi của cô.
Cao Thanh Thu nói: “Tránh ra.
”
“Xin lỗi.
” Cố Đinh Cẩn đột nhiên nói.
Cao Thanh Thu sững người, suýt chút nữa tưởng bản thân nghe nhầm! Một tên trước nay không nói đạo lý lại có chút khốn nạn như anh ta, vậy mà nói xin lỗi với cô sao?
Cô nhìn anh ta: “Anh có bệnh à?”
Đang yên đang lành nói xin lỗi cái gì?
Anh ta bình thường không phải loại người biết xin lỗi.
Cố Đinh Cẩn nói: “Lời hôm qua, là tôi nói có chút quá đáng.
”
Nhớ đến ánh mắt khi cô rời đi, trong lòng của Cố Đinh Cẩn khá áy náy.
Cả đêm đều không ngủ ngon.
“…”
Cao Thanh Thu không lên tiếng, Cố Đinh Cẩn xin lỗi xong thì đi ra ngoài.
Cao Thanh Thu nghe thấy dì nói chuyện với anh ta: “Đinh Cẩn hôm nay phải ra ngoài sao?
“Chiều ra ngoài gặp một người bạn.
” Ở trước mặt người nhà, Cố Đinh Cẩn rất lễ phép.
Anh ta hôm nay cố tình chạy đến đây, chính là biết Cao Thanh Thu sẽ về, muốn xin lỗi cô.