Cao Thanh Thu thở một hơi nhẹ nhõm nhìn Cố Đinh Cẩn: ”Vậy tôi đi được chưa?”
Cố Đinh Cẩn đưa tay xoay đồ trang trí nhỏ trên bàn, giọng nói giống như truyền từ xa tới: ”Em biết không?”
Cao Thanh Thu dừng bước chân chuẩn bị bước ra ngoài, nhìn Cố Đinh Cẩn: ”Gì cơ?”
”Hiện tại rất nhiều người trong công ty cảm thấy chúng ta không thể hồi sinh được điện tử Đông Hằng, cũng cảm thấy chúng ta không thể so sánh với Hoa Ngữ Quốc Tế.
Em thì sao? Em nghĩ thế nào?”
Từ khi về nước, Cố Đinh Cẩn vẫn luôn bận chuyện của Đông Hẳng, có người cảm thấy anh ta vô dụng, coi anh ta như một thằng nhóc, cảm thấy anh ta chỉ đang chơi đùa.
Thậm chí không ít cấp cao của công ty này không tin anh ta, hay lo ngại cậu anh và ba anh, cùng thân phận của anh ta cho nên mới không thể không nghe lời anh ta.
Nhưng Cố Đinh Cẩn biết mình trong mắt bọn họ càng giống một trò cười.
Thế giới này chính là như vậy, trước lúc bạn làm ra thành tích thì trong mắt người khác bạn là một kẻ quái dị, mọi lời bạn nói, trong mắt người khác đều là chuyện vô căn cứ.
Đến cả bố và ông ngoại cũng bảo anh ta đừng tưởng thật, thất bại thì cũng chẳng sao cả.
Dù sao điện tử Đông Hằng cũng vẫn luôn như vậy, anh làm được hay không thì bọn họ cũng chẳng để ý mấy, cứ coi như để anh ta luyện tập thôi.
Nhưng hôm nay, sau khi nghe xong lời này của Cao Thanh Thu, không hiểu sao anh ta muốn nghe ý kiến của cô.
Cảm thấy chỉ cần nghe một câu của cô thì bản thân cũng tràn đầy năng lượng.
Cao Thanh Thu nhìn về phía Cố Đinh Cẩn, phát hiện anh ta hỏi rất nghiêm túc, cũng có vài phần lo lắng không yên.
Anh ta kém cô ít tuổi, công ty nhiều người như vậy, hơn nữa đều là người từ trước đó, người không phục anh ta chiếm một bộ phận rất lớn.
Trọng trách trên vai anh ta cũng không nhẹ, thường xuyên tăng ca đến mức đau dạ dày là chuyện bình thường, khoảng thời gian trước kia anh ta còn vì bệnh đau dạ dày mà nhập viện.
Cao Thanh Thu vẫn luôn tin rằng con người chỉ cần nỗ lực thì sẽ có hồi báo.
Cô nhìn Cố Đinh Cẩn, nghĩ đến lời chú nói với mình, lặp lại cho anh ta nghe: ”Cậu anh nói: Nghĩ nhiều như vậy, không bằng nỗ lực hết sức.
Dù sao thì chỉ nghĩ thì cũng chẳng ra được đáp án.
”
Cố Đinh Cẩn hỏi: ”Vậy em thì sao? Em nghĩ thế nào?”
Anh ta không muốn nghe cậu anh ta nói thế nào.
Năng lực của Hoa Ngọc Thành ở đó, đối với anh mà nói, làm gì cũng rất dễ dàng.
Cao Thanh Thu nhìn Cố Đinh Cẩn, bình thản nói: ”Bình thường tôi đều nghe anh ấy.
”
”…”
Rõ ràng là mình hỏi cô, cô lại còn có thể đưa cậu anh ra!
Cố Đinh Cẩn cũng không biết có phải cô cố ý hay không!
Như vậy, cô không chỉ trả lời câu hỏi của anh ta mà còn không khiến quan hệ của hai người trở nên ám muội.
Cao Thanh Thu bước nhanh ra ngoài, Cố Đinh Cẩn nhìn bóng lưng cô, không khỏi mỉm cười, nói đến chuyện tình cảm, cô đúng là cẩn thận, không cho anh ta chút cơ hội nào, một câu khiến anh ta nghĩ nhiều cũng không chịu nói.
Trợ lý Phạm đi tới nói: ”Không ngờ cô Cố lại rất có quan điểm về vấn đề này.
”
”Cô ấy vẫn luôn thông minh như thế.
Chỉ cần cho cô ấy cơ hội thì năng lực học tập của cô ấy rất mạnh.
”
Lúc nói, thanh âm của Cố Đinh Cẩn, đây là Thu Thu của anh, nhưng cũng không còn là Thu Thu của anh nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh ta đau nhói.
Cô càng tài giỏi thì trong lòng anh ta càng tiếc nuối.
Vì sao mình trước kia lại không giữ chặt cô?
Rốt cuộc là phải làm thế nào cô mới về bên cạnh anh ta một lần nữa?
Trợ lý Phạm nhìn Cố Đinh Cẩn, thấy nét ưu thương trong mắt anh ta, vẻ mặt nghi hoặc, đây là…làm sao thế?
Không phải CaoThanh Thu nói rất tốt ư?