Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành đã đi được một đoạn, nhìn bộ dạng này, đôi chân nhỏ của cậu bé cũng không đuổi kịp, giống như bản thân bị vứt bỏ, nước mắt của Bóng Đèn Nhỏ lập tức rơi xuống: “Mẹ… ba…”
Hu hu hu hu, có phải cậu bé làm sai chuyện gì, ba không cần cậu bé nữa?
Cao Thanh Thu đang gọi điện với người khác, thì nghe thấy tiếng của con trai, quay đầu lại, nhìn thấy Bóng Đèn Nhỏ đứng ở trong đó khóc đến không kịp thở, mặt mày đều đỏ bừng.
Vừa rồi cô còn cảm thấy bảo bối của mình rất ngoan, đâu ngờ vừa chuẩn bị đi thì cậu bé khóc rồi!
Hóa ra cậu bé không khóc là tưởng bọn họ sẽ luôn ở cùng với cậu bé!
Cô giáo đang dỗ dành cậu bé, căn bản không có tác dụng, Bóng Đèn Nhỏ đã khóc, người ngoài căn bản không dỗ được.
Cao Thanh Thu thấy con trai khóc, nước mặt suýt chút nữa cũng rơi xuống.
Bóng Đèn Nhỏ từ lúc sinh ra, đều được người trong nhà cưng chiều, bình thường đâu thấy cậu bé khóc thương tâm như vậy chứ?
Cho dù thỉnh thoảng cậu bé muốn thứ gì đó, khóc quậy, cũng không phải kiểu rơi nước mắt như này.
Cao Thanh Thu cố nén nước mắt, sợ bản thân vừa khóc, cậu bé khóc càng thương tâm hơn.
Cô quay lại, bế cậu nhóc lên, có hơi bất lực nói: “Không phải đã nói không khóc sao, thế nào lại khóc rồi?”
Bóng Đèn Nhỏ rúc đầu vào trong lòng cô: “Mẹ.
”
Bởi vì hoảng, cơ thể nhỏ bé đang run rẩy.
Cao Thanh Thu dịu dàng nói: “Mẹ ở đây!”
Hoa Ngọc Thành thấy Cao Thanh Thu mềm lòng, âm thầm thở dài, không hề bất ngờ khi sự việc trở nên như thế này.
Dù sao đây là cậu con trai ngốc mà anh sinh.
Cô giáo ở bên cạnh hòa nhã nói với Cao Thanh Thu: “Cậu bé mới đầu không quen, sẽ khóc, không nhìn thấy cô thì cậu bé sẽ tốt thôi.
”
Cao Thanh Thu không nghe cô giáo đang nói gì, lực chú ý đều dồn lên người con trai, mặc dù nói thì nói như vậy, nhưng bảo bối nhà mình khóc thành ra như vậy, cô sao nỡ chứ?
Bóng Đèn Nhỏ ôm chặt Cao Thanh Thu, giọng điệu bá đạo: “Mẹ không được đi, mẹ có phải không cần bảo bối nữa?”
Nhìn thấy Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành cùng đi, cậu bé thật sự rất sợ.
Sợ bọn họ vứt cậu bé ở nơi này, cũng không cần cậu nữa.
Cậu bé từ nhỏ không có cảm giác an toàn, bởi vì bình thường đều không thấy Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành.
Cho nên cứ cảm thấy bản thân bất cứ lúc nào cũng sẽ bị vứt bỏ.
Cao Thanh Thu nói: “Không có, ba không phải nói rồi sao, đợi tan học sẽ đến đón con mà? Con ngoan ngoãn một chút, chiều mẹ sẽ đến đón con sớm, có được không?”
“Không được.
” Lúc đó tưởng đi học thì có ba mẹ ở bên, cậu bé mới đồng ý dễ dàng như vậy.
Bây giờ cậu bé không muốn đi học nữa!
Cao Thanh Thu ôm con trai ngốc của nhà mình, nói: “Con trước đó không phải đồng ý rồi sao? Đồ ngốc.
”
“Không muốn không muốn không muốn…” Cậu bé ôm chặt Cao Thanh Thu, khóc lóc không ngừng ở trong lòng cô.
Hoa Ngọc Thành đi tới, anh là đàn ông, trái tim sẽ cứng rắn hơn, biết con trai sớm muộn cũng phải đối mặt với ải này.
Nói với Cao Thanh Thu: “Em bận thì đi làm trước đi, anh dỗ con.
”
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, ánh mắt tràn ngập nghi ngại, chú có thể dỗ được thằng bé không?
Hoa Ngọc Thành nói chắc chắn: “Không sao, anh dỗ nó.
”
Hoa Ngọc Thành rất lý trí, sẽ không mềm lòng ở loại chuyện này.
Nếu đã quyết định đưa Bóng Đèn Nhỏ đi học, thì sẽ không có đạo lý bế cậu bé về nhà.
Bóng Đèn Nhỏ nghe thấy lời của Hoa Ngọc Thành, liếc nhìn Cao Thanh Thu, ôm chặt Cao Thanh Thu, không buông tay.
Hoa Ngọc Thành cưỡng chế ôm Bóng Đèn Nhỏ qua.
Bóng Đèn Nhỏ bị Hoa Ngọc Thành bế trong lòng, khóc rất tuyệt vọng: “Ba, con muốn mẹ.
”
Cậu bé biết, Hoa Ngọc Thành trước giờ không nói đạo lý.
Hoa Ngọc Thành nhìn cậu bé chằm chằm, hỏi: “Có phải con trai không?”
“Không phải.
”