Hoa Ngọc Thành nghe lời của Cao Thanh Thu, mở facetime, đưa mắt quay nhắm chuẩn vào Bóng Đèn Nhỏ đang đi ở phía trước, dáng vẻ cậu bé đeo balo nhỉ đi chầm chậm thật sự rất đáng yêu.
Dáng vẻ này của cậu bé, Hoa Ngọc Thành nhìn mà rất muốn cười.
Cao Thanh Thu nói: “Rất muốn ôm thằng bé, nó thật đáng yêu.
”
Hoa Ngọc Thành nhíu mày, đáng yêu sao?
Anh sao lại không cảm thấy!
Anh nói với Cao Thanh Thu: “Bây giờ yên tâm rồi chứ?”
“Ừm.
Tối nay em không về đâu, công ty phải tăng ca, tối nay phải trông, chú cố gắng ở cùng Dương Dương.
”
Hoa Ngọc Thành nghe lời dặn của cô, mỉm cười nhìn vào máy quay: “Biết rồi, ông xã của em vô dụng như vậy sao?”
Trên điện thoại, nụ cười của Hoa Ngọc Thành rất dịu dàng, Cao Thanh Thu nhìn anh, không nói gì.
Hoa Ngọc Thành cưng chiều nói: “Không giận anh nữa?”
Sáng nhìn dáng vẻ của cô, anh thật sự lo lắng Cao Thanh Thu sẽ giận anh luôn.
Cao Thanh Thu nói: “Em không giận, em chỉ là khó chịu.
”
Cho nên lúc đó nói chuyện có hơi quạo!
Anh là chồng của cô, cô cũng chỉ có ở trước mặt anh mới giận dỗi như thế.
Gọi điện thoại xong, Hoa Ngọc Thành cất điện thoại vào trong túi quần, nhìn thấy Bóng Đèn Nhỏ đứng ở đó không động đậy thì đi đến: “Đi mau, đứng đó làm gì?”
Bóng Đèn Nhỏ lườm Hoa Ngọc Thành, mắt đỏ hoe, sắp tức phát khóc rồi, cậu bé còn chưa nói chuyện với mẹ, điện thoại đã cúp rồi, ba xấu xa!
Hoa Ngọc Thành thấy cậu bé sắp khóc, cảm thấy cậu bé lại đi rất chậm, vô cùng chê bai anh bế, thì đi ra cửa.
Lý Sơn đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh này, quan tâm hỏi: “Dương Dương bị làm sao vậy?”
“Bế.
” Dương Dương chìa tay ra với Lý Sơn, cậu bé không cần ba xấu xa bế.
Lý Sơn chìa tay bế Bóng Đèn Nhỏ lên.
Hoa Ngọc Thành nhìn cậu nhóc dỗi với mình như thế, không quan tâm cậu bé, vứt cho Lý Sơn, anh thì về nhà trước.
—
Cao Thanh Thu trưa hôm sau mới về nhà, khi cô về nhà, trong nhà không có ai, Hoa Ngọc Thành đi làm, Bóng Đèn Nhỏ cũng đi học.
Cô thức một ngày một đêm.
Dì Ngô thấy cô vừa từ bên ngoài trở về, nố: “Tôi qua cô không về.
”
“Tối qua ở công ty tăng ca.
” Cao Thanh Thu ngáp, nói: “Tôi đi ngủ một lúc đã.
”
“Không ăn chút gì sao? Có cần tôi nấu chút gì đó cho cô không.
”
Cao Thanh Thu nói: “Không cần đâu.
Trước khi về tôi đã ăn rồi.
”
Cô bây giờ buồn ngủ đến mức mắt không mở nổi nữa, trên đường về suýt chút nữa ngủ gục trên xe, bây giờ muốn ngủ một giấc.
Dì Ngô nói: “Vậy cô nghỉ ngơi đi, tăng ca cả đêm, chắc chắn rất mệt.
”
“Ừm.
” Cao Thanh Thu mỉm cười với dì Ngô, sau đó về phòng nằm, còn chỉnh chuông báo thức, chiều chuẩn bị đi đón Bóng Đèn Nhỏ.
Hoa Ngọc Thành ngồi trong văn phòng, Lý Sơn đứng ở trước mặt anh, Hoa Ngọc Thành hỏi: “Bên Đông Hằng như thế nào rồi?”
Sắc mặt của Lý Sơn rất tốt: “Bán rất chạy, coi như có khởi động rất tốt, mặc dù so với chỉ số của Hoa Ngữ Quốc Tế còn thua xa, nhưng cũng coi như thành công rồi.
”
Cố Đinh Cẩn và Cao Thanh Thu cùng người của công ty vất vả mấy tháng, bây giờ cuối cùng nhìn thấy một ít thành quả rồi.
Nghe thấy tin tức này, khóe môi của Hoa Ngọc Thành cũng cong lên.
Chút thành công này của Cao Thanh Thu e rằng còn vui mừng hơn anh kiếm được vài trăm tỷ.
Anh hỏi: “Thu Thu về nhà chưa?”
“Dì giúp việc nói, đã về rồi.
Nghe nói tối qua công ty bọn họ tăng ca cả một buổi tối.
”
Mọi người vào ban đêm cũng ở công ty canh, chính là vì muốn nhìn chỉ số, xem khoảng thời gian này sự cố gắng của bản thân sẽ có thành tích như thế nào.