“Công việc là ai? Tại sao mẹ cần hắn mà không cần con?”
Lần nào cũng công việc công việc, cậu bé ghét công việc!
“…” Câu hỏi của con trai khiến cho Cao Thanh Thu suýt nữa đã phì cười.
Cô đi vào trong nhà, tìm ghế ngồi xuống, nhìn Hoa Ngọc Thành rồi nói: “Anh về khi nào đấy, sao không gọi em dậy? Vốn dĩ em còn định đi đón con nữa.
”
Tối hôm qua không về nhà, trong lòng Cao Thanh Thu rất áy náy.
Hoa Ngọc Thành vừa định trả lời, Bóng Đèn Nhỏ đã bụm miệng Cao Thanh Thu: “Mẹ còn chưa trả lời câu hỏi của con.
”
Sao mẹ có thể chỉ lo nói chuyện với ba xấu xa mà quên mất cậu bé kia chứ!
“…” Hoa Ngọc Thành cảm thấy vầng trán của mình đang nhảy nhót, anh ép mình phải bình tĩnh lại.
Cao Thanh Thu nhìn Bóng Đèn Nhỏ rồi kiên nhẫn mà nói: “Công việc là đi làm việc, người nào cũng có trách nhiệm của mình hết, trách nhiệm của Dương Dương là đi học, theo cô giáo xinh đẹp học kiến thức.
Đi học có vui không con?”
Bóng Đèn Nhỏ nói: “Không có mẹ thì chẳng vui xíu nào.
”
Mặc dù có rất nhiều bạn cùng tuổi, nhưng cậu bé vừa nghĩ đến chuyện mẹ không cần mình nữa thì trong lòng vô cùng buồn bã.
Cao Thanh Thu bật cười: “Không phải giống như lúc trước ư? Nếu như con đi học ở đây thì ngày nào mẹ cũng có thể về thăm con.
Con đi theo ông bà nội thì một tuần ba mẹ chỉ có thể đến thăm con một lần, con không vui sao?”
“…” Bóng Đèn Nhỏ nhìn Cao Thanh Thu, cậu bé không hiểu lắm.
Cậu bé ôm Cao Thanh Thu rồi nũng nịu: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá.
”
“Ừm.
” Cao Thanh Thu hôn vào má con: “Mẹ yêu Dương Dương nhất.
Ngày nào cũng nhớ con hết cả.
”
“Thế còn ba thì sao?” Bóng Đèn Nhỏ nhìn Hoa Ngọc Thành đứng bên cạnh mình.
Hoa Ngọc Thành cởi áo khoác xuống, tháo cà vạt ra cho mình thoải mái hơn một chút.
Lần nào Cao Thanh Thu và Bóng Đèn Nhỏ ở bên cạnh nhau đều giống như đang quay phim thần tượng vậy, còn anh lại là người thứ ba không sao hòa nhập nổi.
Chỉ nghĩ tới đây thôi, anh đã muốn đánh người.
Đây là vợ anh mà!
Đây là vợ anh kia mà!
Nhưng phải nhẫn nhịn để chồng nhà người ta ngồi trên đùi vợ mình.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành rồi nói với Bóng Đèn Nhỏ: “Mẹ yêu Dương Dương nhất, thứ hai là ba.
”
Tối hôm qua Bóng Đèn Nhỏ khóc lóc thảm thương như thế, Cao Thanh Thu cảm thấy đau lòng khôn xiết, đến bây giờ gặp con, cô phải dỗ con mới được.
Chỉ có điều, vừa mới nói với Bóng Đèn Nhỏ xong, cô đã thấy Hoa Ngọc Thành đặt vật nặng xuống bàn, làm phát ra tiếng động lớn.
Hoa Ngọc Thành ngồi xuống bên cạnh, điện thoại nằm trên bàn, trông anh có vẻ không vui lắm.
Mắc gì anh chỉ xếp thứ hai?
Trong mắt của cô gái đáng yêu của anh, lẽ nào anh thật sự không bằng một đứa trẻ hai tuổi à?
Nhớ đến lúc hai người bọn họ vừa yêu nhau, Cao Thanh Thu từng nói cô ấy yêu anh nhất!
Mỗi một câu anh nói đều làm cô ấy vui vẻ vô cùng.
Làm gì giống bây giờ…
Thật sự càng lúc càng quá đáng.
Cao Thanh Thu không quan tâm đến Hoa Ngọc Thành, cô chỉ lo dỗ dành Bóng Đèn Nhỏ, sau đó dì gọi bọn họ xuống ăn cơm, cô mới ôm Bóng Đèn Nhỏ xuống nhà ăn, đặt cậu bé bên ghế.
Bóng Đèn Nhỏ cầm đũa lên, tự mình gắp ăn.
Lúc cậu bé cầm đũa từ tít bên trên, gắp đồ ăn cũng run run chực rớt.
Hoa Ngọc Thành nhìn đồ ngốc nghếch bên cạnh mình, trong lòng anh đắc ý vô cùng: Chỉ có thế này thôi mà muốn giành vợ của anh à?
Ngây thơ!
“Mẹ ơi, giúp con đi.
” Bóng Đèn Nhỏ chớp lấy thời cơ.
Trong lúc nói chuyện, cậu bé mấp máy môi, Hoa Ngọc Thành nhìn thấy thằng nhóc xấu xa ấy, trong lòng lập tức cảm thấy phiền muộn.
Sao anh lại cảm thấy Bóng Đèn Nhỏ tâm cơ hơn mình nhiều.
Ỷ mình không hiểu gì cả nên có thể yêu cầu Cao Thanh Thu giúp mình làm bất cứ chuyện gì.
Cao Thanh Thu giúp Bóng Đèn Nhỏ gắp món, để cậu bé tự ăn, cô quay sang nhìn Hoa Ngọc Thành vẫn ngồi im không hề động đũa bên cạnh mình: “Sao anh không ăn đi?”