Một lúc lâu cũng không thấy anh cầm đũa.
“Tay hơi đau.
” Hoa Ngọc Thành nhíu mày, cố gắng chịu đựng.
“… Sao vậy?” Cao Thanh Thu nắm lấy tay anh: “Sao lại thế này? Sao tự nhiên tay lại đau?”
Cô sợ anh gặp chuyện ở bên ngoài chưa nói cho mình biết.
Hoa Ngọc Thành thấy rốt cuộc sự chú ý của Cao Thanh Thu cũng quay lại mình thì trong lòng nở nụ cười, đáng thương không thuộc về bất cứ ai, anh cũng biết chơi trò tâm lý đấy nhé!
Hoa Ngọc Thành nói: “Không sao.
”
Bình thường anh cũng nói không sao, Cao Thanh Thu càng lo lắng, cho rằng anh bị thương lại giấu cô.
Cao Thanh Thu cầm hai tay Hoa Ngọc Thành: “Em xem một chút.
”
Bóng Đèn Nhỏ: “… Mẹ.
”
Sự chú ý của Cao Thanh Thu ở trên người Hoa Ngọc Thành, không để ý đến thằng bé.
Sao cậu cảm thấy mình bị coi nhẹ nhỉ?
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, giọng dịu dàng nói: “Thật sự không sao.
”
“Có phải chú đã xảy ra chuyện ở bên ngoài đúng không? Nếu chú xảy ra chuyện thì nhất định phải nói cho em biết được không?”
Hoa Ngọc Thành gật đầu: “Ừ.
”
Cao Thanh Thu giúp anh kẹp đồ ăn: “Hay là em đút cơm cho chú nhé?”
Cô thấy tay anh đau nên chủ động chăm sóc anh.
Mỗi lần Hoa Ngọc Thành không thoải mái ở đâu thì Cao Thanh Thu sẽ rất tốt với anh.
Sự quan tâm của Cao Thanh Thu đã bỏ qua Bóng Đèn Nhỏ một bên.
Bóng Đèn Nhỏ nhìn ba mẹ yêu thương nhau thì bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, cậu đổ cơm trong chén ra, làm rơi đũa xuống mặt đất.
Cậu vốn dĩ cho rằng làm như vậy sẽ khiến Cao Thanh Thu chú ý, kết quả người nhặt đũa giúp thằng bé không phải là Cao Thanh Thu mà là dì Ngô.
“…”
Ai có thể nói cho cậu biết rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu không?
Hoa Ngọc Thành nhìn ánh mắt u oán của con trai thì trong lòng vô cùng sảng khoái.
Hừ, anh và Thanh Thu đã quen biết nhau bao lâu, tình cảm sâu đậm thế nào? Nhóc con này mới vài tuổi đã muốn tranh giành với anh!
Không biết trời cao đất rộng.
Hoa Ngọc Thành nghĩ vậy thì yên tâm thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của Cao Thanh Thu.
Ăn cơm xong, Hoa Ngọc Thành vào phòng làm việc bàn chuyện công việc với Lý Sơn, Cao Thanh Thu vẫn luôn chờ ở cửa.
Bóng Đèn Nhỏ đứng ở bên cạnh cô: “Mẹ.
”
Cao Thanh Thu nhìn con trai rồi ôm thằng bé lên, chờ bên ngoài phòng làm việc.
Lúc ăn cơm, cô đã tìm mọi cách cũng không biết được Hoa Ngọc Thành bị thương thế nào.
Cao Thanh Thu không yên tâm trong lòng, anh cũng không coi trọng bản thân mình ra gì?
Bị thương còn cố gắng làm việc.
Cao Thanh Thu cũng không hỏi nhiều, dù sao cô biết mình hỏi thế nào cũng không hỏi được.
Không bao lâu Lý Sơn đi ra ngoài.
Cao Thanh Thu nhìn anh ta, vội vàng gọi lại: “Lý Sơn.
”
Lý Sơn nhìn Cao Thanh Thu, thân thiện nói: “Bà chủ.
”
Cao Thanh Thu gọi Lý Sơn qua một bên, cẩn thận hỏi: “Chú không sao chứ?”
“Hả?” Lý Sơn nhìn Cao Thanh Thu, không hiểu lời cô nói.
Cao Thanh Thu nói: “Lúc ăn cơm chú nói tay đau, tôi nghĩ có phải chú đã xảy ra chuyện gì hay không, chú cũng không chịu nói với tôi.
Nếu có chuyện gì thì anh đừng giấu tôi.
”
Hoa Ngọc Thành luôn thích giấu mọi chuyện ở trong lòng.
Lý Sơn nhìn Cao Thanh Thu, cảm giác rất kỳ lạ, Hoa Ngọc Thành có thể xảy ra chuyện gì chứ?
“Hai ngày nay anh Hoa vẫn luôn ở công ty, rất tốt mà!”
Nếu anh thật sự có chuyện gì, sao Lý Sơn còn có thể bình tĩnh như vậy?
Anh ta chắc chắn còn lo lắng hơn Cao Thanh Thu được không?
Anh ta cảm thấy Cao Thanh Thu như vậy đúng là nghi ngờ năng lực làm việc của mình.
“Thật sao?” Cao Thanh Thu nghi ngờ Lý Sơn cũng bị mua chuộc: “Anh đừng gạt tôi, nếu chú vẫn tốt thì sao tay lại đau chứ?”