“Vâng.
” Bóng Đèn Nhỏ nhìn Cao Thanh Thu, cậu đưa tay nhỏ bắt chước dáng vẻ Cao Thanh Thu dỗ mình, nhẹ nhàng vỗ cô.
Cao Thanh Thu: “…”
Tuy rằng con trai làm vậy không có tác dụng gì nhưng… Đối cô mà nói lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Không bao lâu Hoa Ngọc Thành đi vào.
Bóng Đèn Nhỏ ngồi bên cạnh Cao Thanh Thu, cậu nhìn Hoa Ngọc Thành, trừng mắt nhìn anh một cái, ba xấu xa lại muốn cướp mẹ với cậu!
Bóng Đèn Nhỏ nhớ lúc nãy Cao Thanh Thu quan tâm Hoa Ngọc Thành mà không để ý đến mình thì vô cùng tức giận.
“Cao Thanh Thu.
” Hoa Ngọc Thành thử mở miệng, anh muốn biết cô thật sự tức giận hay là giả vờ thôi.
Tuy rằng bình thường Cao Thanh Thu là người rất lý trí, nhưng thỉnh thoảng cô nổi nóng lên vẫn rất đáng sợ.
Cao Thanh Thu xoay người không để ý tới anh.
Vẻ mặt Bóng Đèn Nhỏ kiêu ngạo trừng mắt nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, sau đó tiếp tục dỗ Cao Thanh Thu ngủ.
Cũng không biết Cao Thanh Thu là bé cưng hay là thằng bé là bé cưng, Hoa Ngọc Thành nhìn cảnh này thì nói với Bóng Đèn Nhỏ: “Con mau đi chơi với người máy của con đi.
”
Đừng ở chỗ này quấy rầy anh dỗ dành vợ!
Bóng Đèn Nhỏ nói: “Con muốn ở bên mẹ.
”
Cậu không dễ lừa như thế đâu! Cậu không để ý đến Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành coi nhẹ thằng bé, anh nhìn Cao Thanh Thu hỏi: “Em thật sự tức giận? Không để ý tới anh sao?”
“…” Cao Thanh Thu hận không thể che tai lại, không nghe anh nói.
“Cao Thanh Thu, em nhìn anh đi.
” Hoa Ngọc Thành nói: “Anh xin lỗi em, anh sai rồi được không?”
“Em không muốn nghe.
” Cao Thanh Thu từ chối nói.
Hoa Ngọc Thành nhìn vợ yêu không nói lý nhà mình thì bình tĩnh nói: “Anh sai rồi, đừng giận anh.
Anh chỉ thấy em quá tốt với Dương Dương nên cũng muốn em tốt với anh một chút, vì thế anh mới giả vờ đau tay.
”
Lúc anh làm thì không cảm thấy gì, nhưng bây giờ Hoa Ngọc Thành nói ra hành vi xấu xa của mình lại có một cảm giác xấu hổ.
Mẹ nó, đây là chuyện trước kia anh có thể làm được sao?
Không chỉ là Lý Sơn, cho dù là anh cũng muốn biết bản thân mình lần nữa.
Cao Thanh Thu nói: “Em muốn đi ngủ.
”
“Ngoan, em nhìn anh thì anh sẽ cho em ngủ.
”
Hoa Ngọc Thành không thích nhìn cô tức giận, cũng không muốn nhìn cô không để ý tới mình, cho nên anh phải dỗ dành cô thật tốt.
Cao Thanh Thu nói: “Em không muốn nhìn chú.
”
Hoa Ngọc Thành đưa tay muốn xoay người cô lại nhìn mình.
Cao Thanh Thu đẩy anh ra: “Em đã nói không muốn nhìn chú, vừa nhìn thấy chú thì em lại không nhịn được tha thứ cho chú.
”
Mỗi lần đều giống như vậy!
Anh làm chuyện quá đáng, chỉ nói mấy câu đã lừa cô tha thứ.
Cao Thanh Thu không nhịn được sắc đẹp mê hoặc người ta, mỗi lần cô nhìn gương mặt kia của anh thì cảm giác mình không còn lửa giận nữa.
Không có cách nào khác ai bảo chồng cô lại vô cùng đẹp trai chứ!
Hoa Ngọc Thành nghe Cao Thanh Thu nói thì không nhịn được nở nụ cười: “Vậy rốt cuộc em tha thứ hay là không tha thứ cho anh?”
“Tha thứ cho chú thì có ích lợi gì?” Cao Thanh Thu trừng mắt nhìn anh một cái, tuy rằng cô đã tha thứ nhưng ngoài miệng lại không buông tha anh: “Không phải lần sau chú lại chọc em tức giận sao.
Lần nào chú cũng xin lỗi nhưng kết quả vẫn biết sai lại không sửa.
”
Dáng vẻ cô tức giận làm cho Hoa Ngọc Thành không nhịn được nở nụ cười, anh ôm cô vào trong lòng: “Chồng sai rồi, đã chọc em tức giận.
Sau này anh không lừa em nữa được không?”
Cao Thanh Thu dựa vào lòng anh hừ một tiếng: “Chú xem đi, mỗi lần chú xin lỗi là biết em sẽ tha thứ cho chú.
”
“Không phải em buồn ngủ sao, ngủ đi? Anh trông em, em ngủ rồi thì anh sẽ tiếp tục làm việc.
”