Cao Thanh Đức hiếm khi nhìn thấy Cao Thanh Thu không tự tin trong chuyện của Hoa Ngọc Thành như vậy, trước kia cậu ta nhìn hai người này, thậm chí cho rằng cả đời Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành sẽ không xuất hiện vấn đề gì.
Cao Thanh Đức luôn rất hiểu chuyện, cũng suy nghĩ cho Cao Thanh Thu, cậu ta thấy cô lo lắng như vậy thì nói: “Lát nữa em giúp chị hỏi anh ấy!”
“Em?” Cao Thanh Thu tràn ngập nghi ngờ.
Cao Thanh Đức nói: “Sao lại ra vẻ không tin tưởng em thế? Dù sao em cũng là cậu của Dương Dương.
”
Từ khi Cao Thanh Đức được làm cậu thì vô cùng kiêu ngạo, cảm thấy lưng mình thẳng hơn một chút.
Cao Thanh Thu nhìn cậu ta nói: “Cũng được.
”
Buổi tối Hoa Ngọc Thành dừng xe ở cửa, anh xuống xe đi vào nhà thì thấy Cao Thanh Đức ngồi trên sô pha chơi game.
Cao Thanh Thu và con trai trên lầu, đám người giúp việc cũng đã nghỉ ngơi, có vẻ rất yên tĩnh.
Vì chờ Hoa Ngọc Thành nên đêm nay Cao Thanh Đức không về mà ở lại chỗ này.
Cao Thanh Đức vừa thấy Hoa Ngọc Thành đi vào thì vội đứng lên chào hỏi: “Chào anh rể.
”
Sau khi gặp nhiều lần thì cậu ta cũng không sợ Hoa Ngọc Thành như trước nữa.
Hoa Ngọc Thành lên tiếng: “cậu đến chơi à.
”
Tuy rằng hai ngày nay quan hệ của anh và Cao Thanh Thu có chút vấn đề, nhưng thái độ của anh với Cao Thanh Đức vẫn không thay đổi.
Cao Thanh Đức nhìn thái độ của Hoa Ngọc Thành với mình không thay đổi thì không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra tình hình không quá nghiêm trọng.
Nếu Hoa Ngọc Thành thật sự tức giận Cao Thanh Thu thì có lẽ sẽ không nói chuyện với cậu ta!
Cậu ta nghĩ đến chuyện đã đồng ý giúp Cao Thanh Thu thì đi đến bên cạnh Hoa Ngọc Thành nói: “Đã lâu không gặp anh rể.
Trễ vậy mới tan làm sao? Vất vả quá!”
“Vẫn tốt.
” Hoa Ngọc Thành nói xong thì đi lên lầu, Cao Thanh Đức đi theo phía sau anh, lúc đi lên cầu thang thì Hoa Ngọc Thành nghe phía sau có tiếng bước chân, anh nhìn thoáng qua Cao Thanh Đức: “Cậu đi theo anh làm gì gì?”
Cao Thanh Đức quan tâm nói: “Anh và chị em cãi nhau sao?”
“Cãi nhau?” Đôi mắt Hoa Ngọc Thành tối lại: “Không có!”
Được coi là cãi nhau?
Anh chỉ tức giận bản thân mình, muốn mình bình tĩnh lại, tránh khỏi thật sự ầm ĩ với cô.
Cao Thanh Thu không muốn rời khỏi Đông Hằng, anh không muốn ép cô, cũng không muốn mình mất đi lý trí bởi vì ghen tuông, anh chỉ có thể khiến sự chú ý của mình vào công việc.
Anh sợ mình để ý quá nhiều sẽ làm cho Cao Thanh Thu chán ghét.
Hai người ở bên nhau thì phải cho đối phương một chút không gian riêng tư mới có thể bền lâu được, cho nên hiện tại anh mới khống chế mình không vượt qua ranh giới kia.
Cao Thanh Đức nói: “Vậy vì sao gần đây anh không để ý đến chị của em? Chị ấy rất lo lắng, sợ anh tức giận, anh cũng biết ở trong lòng chị ấy thì anh vẫn luôn đứng đầu.
Anh không để ý đến chị ấy, chị ấy đau khổ hơn bất cứ ai.
”
Cậu ta nói thật!
Cao Thanh Thu rất ỷ lại vào Hoa Ngọc Thành, ngay cả Cao Thanh Đức không phải là người nhạy bén trong chuyện tình cảm cũng có thể cảm nhận được.
Nếu nói cô là cây thì Hoa Ngọc Thành là ánh mặt trời, không có anh thì cô không sống nổi.
Nhất là sau khi có Bóng Đèn Nhỏ thì Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành càng ít cãi nhau, không phải bởi vì hai người không có mâu thuẫn, mà là bởi vì yêu nên có thể cười cho qua tất cả mọi chuyện.
Hoa Ngọc Thành bình tĩnh nói: “Anh biết, do gần đây công việc quá bận rộn nên mệt mỏi, cho nên đã xem nhẹ cô ấy, cậu có thời gian thì ở bên cạnh cô ấy giúp tôi, đừng cho cô ấy nghĩ nhiều.
”
“Vậy thì tốt.
” Cao Thanh Đức biết suy nghĩ trong lòng Hoa Ngọc Thành thì thở phào nhẹ nhõm: “Vậy anh đi ngủ sớm đi, em không làm phiền anh nữa.
”