Kết Hôn Nhanh Chóng

Hoa Châu Du nói: "Vậy em và Ngọc Thành buổi trưa có rảnh không? Hay là về nhà ăn cơm đi?”

Không xác nhận một cái, chị quả thực không yên tâm.

" Buổi trưa em và anh ấy đã hẹn ra ngoài ăn cơm rồi.”

"Buổi tối thì sao?" Hoa Châu Du hiện tại liền chỉ muốn biết, Hoa Ngọc Thành rốt cuộc có đi lại được không.

Cũng bởi vì cú điện thoại của dì Ngô, hiện tại cả nhà đều không bình tĩnh được.

Nhưng lại không dám tùy tiện xác định.

Tin tức này như một trò đùa.

So với tin tức Cao Thanh Thu mang thai còn chấn động hơn.

Cao Thanh Thu nói: "Đến lúc đó thì tính sau ạ, nếu như có thời gian, em lại gọi điện thoại cho chị có được không?”


Hoa Ngọc Thành gần đây quá bận rộn, Cao Thanh Thu cũng không có thể thay anh đưa ra quyết định.

Hoa Châu Du nghe xong lời của Cao Thanh Thu, trầm ngâm một hồi nói: "Được rồi.”

Cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Vừa rồi chị cũng gọi cho Hoa Ngọc Thành, kết quả em trai chị còn chẳng buồn nghe. Gọi đến công ty hỏi mới biết Hoa Ngọc Thành đang họp.

Hoa Ngọc Thành làm cái gì, cũng muốn làm tốt nhất.

Liền giống bây giờ, anh tiếp quản tập đoàn, mỗi ngày đều ra sức làm việc.

Buổi trưa, Cao Thanh Thu mới từ trường học đi ra, Hoa Ngọc Thành phái tài xế tới đón, ngay tại chỗ cũ đợi cô.

Cao Thanh Thu đeo balô đi tới.

Có bạn học nhìn thấy cô ở trên xe, hâm mộ nói, "Cao Thanh Thu thật hạnh phúc! Đi đây cũng có xe đưa xe đón cô ấy.”

Bên cạnh có một bạn học đùa cợt khinh khỉnh cười một tiếng, "Có gì tốt? Nếu cậu có bản lĩnh thì cũng đi tìm một ông chồng già tàn phế như cô ta, đã thế lại còn có tiền nữa chứ.”

Nói đến đề tài này, mọi người đều cười.

Ở trong trường học, chỉ cần mọi người nhắc tới Cao Thanh Thu, đều sẽ nhớ tới chuyện cô lấy một ông chồng già ngồi trên xe lăn.

Đương nhiên hết thảy những thứ này, đều là nhờ phúc của Hồ Tiểu Tri.

Cũng may Cao Thanh Thu bình thường căn bản không có để ý những thứ này.


Cô cũng đâu phải tiền tệ, làm sao có thể để cho tất cả một người đều thích cô được?

Đến phòng ăn, Cao Thanh Thu từ trên xe bước xuống, phát hiện Lý Sơn ở cửa đợi mình.

Cao Thanh Thu mặc áo sơ mi, phía dưới là quần jean, tràn trề thanh xuân,nhìn không có chút nào có thể liên tưởng đến thân phận vợ của Hoa Ngọc Thành của cô.

Lúc trước Lý Sơn luôn cảm thấy cô như vậy sẽ làm mất mặt Hoa Ngọc Thành, nhưng nhìn mãi thành thói quen. Ngược lại cảm thấy Cao Thanh Thu nhìn như vậy rất thoải mái, tràn đầy năng lượng.

"Lý Sơn." Cao Thanh Thu lúc trước thường xưng hô là anh Lý Sơn, sau này cảm thấy như vậy không tiện, nên giờ trực tiếp gọi thẳng tên.

Lý Sơn nhìn cô một cái,lên tiếng"Ngài Hoa bảo tôi tới đón cô.”

Anh ta đi về phía trước,dẫn đường cho Cao Thanh Thu.

Cao Thanh Thu nhìn lấy Lý Sơn, trong lòng vừa cao hứng, không nhịn được nói: " chuyện Ngọc Thành đi lại được, anh biết chứ?”

"..." Lý Sơn nhìn Cao Thanh Thu cười vui vẻ, nhắc tới chuyện này, trong giọng nói của cô, mang theo mấy phần khoe khoang.

Lý Sơn dương khóe miệng lên, thầm tự cao, anh ta đã sớm biết rồi có được không?


Trừ Kỷ Minh Viễn ra,anh ta là cái thứ ba biết chuyện này đó.

Nghĩ tới đây, trong lòng của của Lý Sơn vô cùng kiêu ngạo, anh ta chính là người Ngài Hoa tín nhiệm nhất, so với tín nhiệm Cao Thanh Thu còn nhiều hơn.

Cao Thanh Thu kéo dài âm nói: "Anh đã sớm biết rồi, lại không nói cho cả nhà biết, thật là quá đáng.”

Lý Sơn nhìn Cao Thanh Thu, oan ức nói: " Ngài Hoa không nói, tự nhiên có nguyên nhân, cô là một cô nhóc biết chuyện này làm gì?”

"Anh nói tôi là cô nhóc?" Cao Thanh Thu kháng nghị nói: "Tôi cảm thấy anh đang kỳ thị tôi, tôi phải nói cho chồng tôi để anh ấy xử lý anh.”

"..." Lý Sơn nhức đầu nhìn cô, "Được rồi xin phu nhân bỏ qua cho tôi đi.”

Anh ta làm việc dễ dàng lắm sao?

Ngày nào cũng bị ăn thức ăn cho chó của bọn họ,lúc nào cũng có nguy cơ bị tại nạn lao động vì bị ngược cẩu quá mức, thỉnh thoảng còn bị hai vợ chồng nhà này thay phiên bắt nạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận