Kết Hôn Nhanh Chóng

Nhưng nghe một lúc, phát hiện đây không phải là Dương Nhạc Linh sao?

Cao Thanh Thu dừng một chút, nhìn Hoa Ngọc Thành một cái, phát hiện Hoa Ngọc Thành cũng dừng bước, biểu tình trở nên rất nghiêm túc.

"Tôi không phải là mẹ cô." Bà Hoa không thèm khách sáo, lạnh lùng đáp.

Lần trước bọn họ ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ăn cơm, khi đó Dương Nhạc Linh gọi bà thế nào?

Gọi là dì cơ mà

Như bây giờ, có phần quá buồn cười đi!

Thấy gương mặt lạnh lùng của bà Hoa, Thẩm Niệm Niệm cười giúp Dương Nhạc Linh giảng hòa, cố gắng bình thường hóa không khí: "bác đừng nóng giận. Nhạc Linh là thật tâm sang đây thăm bác mà.”

"Thăm bác?" Bà Hoa cười khẽ một tiếng,quay phía Dương Nhạc Linh "Bác không có cái phúc này. Lần trước gặp cô Dương đây, không phải đã nói rất rõ rồi sao.”

Hiện tại Ngọc Thành tốt rồi, cô ta lại chạy tới cửa!

Đáng tiếc, bà Hoa mãi mãi sẽ nhớ, lúc Hoa Ngọc Thành ngồi trên xe lăn, nhà họ Dương đã đối xử với con trai mình như thế nào.


Dương Nhạc Linh bị bà Hoa mắng xéo, cũng không tức giận, hỏi: "Mẹ, Ngọc Thành hôm nay không có ở đây sao?”

Cô ta mở miệng một tiếng mẹ, thuận miệng cực kì.

Giống như cô ta chưa từng đổi xưng hô vậy, cũng như chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Nhà họ Hoa vậy.

Bà Hoa cảnh giác nhìn cô ta, "chuyện của Ngọc Thành thì liên quan gì tới cô? Cô hỏi nó làm gì?”

"Hôm nay con tới, thật ra là muốn tìm anh ấy có việc." Biểu tình của Dương Nhạc Linh rất nghiêm túc, thật giống như thật sự có chuyện khẩn cấp gì đó.

Từ trước đến giờ bà Hoa luôn dịu dàng, nhưng lúc đối mặt với Dương Nhạc Linh,sự dịu dàng đó đã bay biến đi hết, "cô mở miệng ra là muốn tìm con trai tôi? Dựa vào cái gì?”

Dương Nhạc Linh trầm mặc hai giây, mới bất lực nói: "Lần trước anh ấy lấy đi miếng ngọc mà mẹ con thích nhất, vì chuyện này mà mẹ và ba con cãi nhau mấy ngày nay. hôm nay con tới, muốn hỏi anh ấy có thể trả lại món đồ đó cho con được không?.”

"..." Bà Hoa cũng không biết rõ chuyện này, có chút hoài nghi nói: "Ngọc Thành lấy đồ nhà cô làm gì?”

Đang lúc này, Hoa Ngọc Thành từ bên ngoài đi vào, Cao Thanh Thu cùng Lý Sơn đi theo sau lưng anh.


Nhìn thấy người đàn ông như một vị thần xuất hiện trước mặt mình, Dương Nhạc Linh ngẩn ra.

Ngày đó nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đứng lên, cô ta bị hóa đá tại chỗ.

Đã nhiều ngày như vậy, lại nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đứng trước mặt mình,tâm tình của Dương Nhạc Linh trong nháy lại sụp đổ.

Thậm chí ngay cả ý định theo đuổi Chấn Đông, cũng bởi vì Hoa Ngọc Thành bình phục mà bay biến đi gần hết.

Hoa Ngọc Thành rất cao, Âu phục cắt may tỉ mỉ càng làm anh thêm hoàn mỹ.

Coi như hiện tại anh đã xuất ngũ, chuyển sang thương trường,thì trên người anh vẫn toát ra một thứ mị lực chết người, bất biến.

Bà Hoa nhìn thấy Hoa Ngọc Thành trở về, trong lòng cảm thấy nhất thời giống chỗ dựa vào: "Ngọc Thành, con về rồi à!”

"Mẹ." Hoa Ngọc Thành lên tiếng chào hỏi.

Dương Nhạc Linh ở chỗ này, bà Hoa cũng không đoái hoài tới, nói với Hoa Ngọc Thành: "cô ta mới vừa nói, con lấy của bố cô ta một miếng ngọc quý, chuyện này là thật sao?”

Nếu như là giả, kiểu gì hôm nay bà cũng sẽ cho người đánh đuổi Dương Nhạc Linh ra ngoài.

Hoa Ngọc Thành nhìn lướt qua Dương Nhạc Linh, ngữ khí lãnh đạm thờ ơ, "cô Dương hôm nay là tới lấy lại miếng ngọc phỉ thúy kia sao?”

Dương Nhạc Linh đứng lên, nhìn Hoa Ngọc Thành, nói: "Ba em muốn cải thiện quan hệ với anh, cho nên mới đem miếng ngọc kia cho anh, nhưng mà Ngọc Thành, đó là miếng Ngọc mẹ em thích nhất, cho nên, anh có thể trả lại cho em được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận