Kết Hôn Nhanh Chóng

Không phải là trùng hợp phải không?

Tả Dục chỉ suốt ngày chơi game, mà cũng có lúc tới thư viện sao?

Tả Dục nhìn Cao Thanh Thu, có chút nhức đầu nói: " Cậu có biết cậu gây họa rồi không?”

Hiện tại cô tạt nước Dương Nhạc Linh, ai trong trường cũng nhắc đến tên cô, nhưng là nhắc đến để chửi.

Trên đời này, chuyện tốt chẳng ra đến cửa nhưng chuyện xấu lại ra đồn ra cả 10 con phố.

Cao Thanh Thu lãnh đạm hỏi: "sao thế?”

"Hiện tại mấy bài đăng trong trường đều là đang mắng cậu. Nói cậu tạt nước Dương Nhạc Linh, nói cậu cậy nhà có chút tiền mà đã hung hăng phách lối, không coi ai ra gì..." Đương nhiên còn có những bài viết khó nghe hơn, Tả Dục cũng ngại nói ra.

Cao Thanh Thu nhìn Tả Dục, cúi đầu lật một trang, bình tĩnh đáp một tiếng, "Ồ.”


"Sao cậu lại bình tĩnh như vậy?" Tả Dục lo lắng thay cho cô.

Cao Thanh Thu sắc mặt vô cùng nhẹ nhõm nói, "Tôi đúng là đã làm như vậy, bọn họ mắng tôi cũng không oan.”

Chuyện trong dự liệu, cuống cuồng cũng không có ích gì.

Cho Cao Thanh Thu một cơ hội nữa cô cũng vẫn sẽ làm như vậy.

Bởi vì Dương Nhạc Linh thật sự làm cho người ta không thể chịu đựng được nữa!

Tả Dục bất đắc dĩ than thở, "cậu cũng không phải không biết Dương Nhạc Linh ở trường học được lòng người khác như thế nào, lúc trước không phải là vẫn tốt sao, làm gì mà lại đột nhiên làm ra loại chuyện này?”

Mặc dù Tả Dục không thích Dương Nhạc Linh, nhưng, cậu ta biết, người khác không biết Dương Nhạc Linh là hạng người gì, bọn họ bị bề ngoài của cô ta làm cho mê hoặc.

Cao Thanh Thu bình thản nói: "Không nhịn được.”

Loại tình huống đó, đổi thành bất cứ người nào, cũng sẽ không cách nào nhẫn nại.

Cao Thanh Thu thấy Tả Dục quan tâm mình như vậy, mở miệng nói: "cậu biết cô ta nói gì với tôi không? Cô ta bảo cô ta cho tôi một khoản tiền để tôi ly hôn với chồng tôi,cô ta còn nói chỉ có cô ta mới là người thích hợp nhất để làm vợ của Ngọc Thành. Còn nói cái gì mà khi tôi có tiền rồi thì tha hồ tìm đàn ông... “

"Mẹ nó!" Tả Dục nghe xong, so với Cao Thanh Thu còn tức giận hơn, quên hết những gì định nói trước khi đi tìm Cao Thanh Thu, "Cậu hất nước như thế còn quá nhẹ! Nếu là tôi, tôi còn đánh cho cô ta lệch mặt luôn ý chứ.”

Ban đầu ai là người đào hôn, bỏ rơi giữa lúc Hoa Ngọc Thành bị thương?


Làm sao cô ta còn có mặt mũi tới nói với Cao Thanh Thu những lời vô liêm sỉ như vậy?

Cao Thanh Thu cười nhạt nhìn Tả Dục, "Không phải là tới khuyên tôi sao? Làm sao còn tức giận hơn tôi thế này?”

"Tôi..." Tả Dục nghẹn một cái, nói: "Tôi không nghĩ tới bà cô già đó lại quá đáng như vậy.”

Cậu ta nhìn Cao Thanh Thu lo lắng nói "Vậy bây giờ cậu định làm gì? Tóm lại lần này cậu gây họa lớn rồi.”

"Không làm gì cả." Cao Thanh Thu nói: "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tôi còn chưa sợ, cậu sợ cái gì?”

Từ khi Dương Nhạc Linh xuất hiện, Cao Thanh Thu cũng đã nghĩ tới, ngày này sớm muộn cũng sẽ tới.

Chẳng qua tới so với trong dự liệu của cô muộn một chút.

Cô không có gì trong tay, có cái gì phải sợ?

Tả Dục nói: "Được rồi, nhưng bất kể như thế nào, tôi đều sẽ ủng hộ cậu. Ở trường có cái gì tôi có thể giúp được thì cậu cứ tìm tôi.”


Cao Thanh Thu nhìn Tả Dục, phì cười, "Cậu ngốc như vậy, có thể giúp được gì chứ?”

"..." Tả Dục cảm giác mình bị Cao Thanh Thu coi thường sâu sắc rồi.

Cao Thanh Thu mượn sách xong đi ra, đúng dịp thấy Hồ Tiểu Tri.

Hồ Tiểu Tri cầm một chai nước khoáng, tức giận vọt tới,hét lên "Cao Thanh Thu.”

Khí thế hung hăng thoạt nhìn có vài phần dữ tợn, làm Tả Dục cũng phải vội vàng kéo Cao Thanh Thu bảo hộ ở sau lưng mình.

Cao Thanh Thu không lên tiếng.

Hồ Tiểu Tri nhìn thấy Cao Thanh Thu sau lưng Tả Dục, tức giận hét: "Mày thật là quá đáng!cô Dương hiền lành như vậy, mày dựa vào cái gì mà bắt nạt cô ấy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận