Kết Hôn Nhanh Chóng

Bà Dương cười nói: "Nghe nói bà không khỏe nên tôi tới thăm.”

"Sao tôi dám để rồng đến nhà tôm chứ?" trong giọng của bà Hoa mang theo mấy phần giễu cợt, "Lúc trước tôi bệnh nặng cũng không thấy bà tới cửa, ngày hôm trước con gái của bà mới tới một lần, hôm nay sao bà lại tới rồi?”

Bà Dương vẫn mỉm cười lấy lòng nói: "Đây không phải là lúc trước không biết, bây giờ biết nên mới tới sao? Bà thông gia còn vì chuyện lúc trước mà tức giận à? Cũng đã được bao lâu đâu? Hiện tại Ngọc Thành cũng tốt rồi, bà thông gia đại nhân đại lượng, đừng so đo chuyện lúc trước nữa.”

Nhớ tới lúc trước tới đây nói ra những câu độc mồm độc miệng, hiện tại Bà Dương cũng rất hối hận.

Khi đó bà ta làm sao có thể ngờ Hoa Ngọc Thành sẽ tốt lên!

Sớm biết như vậy bà cũng sẽ không nói đến thế tuyệt tuyệt nghĩa như vậy.

Cao Thanh Thu ngồi ở một bên, nghe hai người nói chuyện, yên lặng mà ăn hoa quả.

Trước kia cô từng gặp Bà Dương này một lần, bây giờ gặp lại m, cảm giác Bà Dương này như kiểu biến thành một người khác.

Không giống như kiểu trước đây kiêu ngạo liền coi như xong, còn săn săn đón đón lấy lòng, coi như bị bà Hoa nói kháy, cũng chỉ yên lặng mà chịu đựng.


Chuyện này... Thật đúng là thực tế!

Bà Hoa cũng không chúng chiêu lạt mềm buộc chặt của mẹ Dương Nhạc Linh: "Tôi mặc dù đã có tuổi, nhưng được cái trí nhớ của tôi còn rất tốt, người ta bất nhân với tôi, tôi sẽ ghi nhớ cả đời. Hai nhà chúng ta đã sớm cắt đứt quan hệ, bây giờ bà không cần để lấy lòng tôi làm gì, không có tác dụng gì đâu.”

Mẹ Dương Nhạc Linh nhìn sang bà Hoa, trên mặt có chút cứng ngắc, cũng biết, chuyện này không phải là một ngày hay hai ngày liền có thể giải quyết.

Bà ta cười một tiếng, tạm thời cũng không nói cái này, mà trực tiếp nói mục đích bà ta tới đây ngày hôm nay, "Thật ra hôm nay tôi tới, là vì một chuyện khác.”

"Chuyện gì?" Bà Hoa hỏi.

Bà Dương nhìn một cái Cao Thanh Thu ở bên cạnh, nói: "Nếu cô Cao đã ở chỗ này, tôi cũng nói thẳng.”

Cao Thanh Thu mới vừa bỏ miếng trái cây vào trong miệng, nghe bà ta nhắc đến mình, trợn to hai mắt, cho nên, Bà Dương này là tìm đến mình?

Bà Dương mới vừa rồi còn lấy lòng, giờ phút này thêm mấy phần chua ngoa, ở trong mắt bà ta, Cao Thanh Thu chỉ là một con ranh nhà quê không hơn không kém, là một con kiến hôi mà bà ta thích di chết như thế nào cũng được.


Bà ta trực tiếp tố cáo Cao Thanh Thu: "Cô vợ này của Ngọc Thành nhà nhà bà đúng là loại người vô giáo dục, hôm qua ở trường học dám tạt nước ướt hết người Nhạc Linh nhà chúng tôi, hôm qua con gái tôi về đến nhà thì ngã bệnh, cả đêm sốt cao, bây giờ còn nằm ở trên giường.”

"...”

Phát sốt?

Cao Thanh Thu thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm.

Cô nhớ rõ hôm qua mình cũng chỉ tạt Dương Nhạc Linh hơn nửa chai nước.

Có như vậy mà cũng có thể phát sốt?

Bà Hoa không hiểu tình huống gì, quay sang nhìn Cao Thanh Thu một cái.

Cao Thanh Thu cười ý vị thâm trường, nói: "Cô Dương thật là yếu đuối quá, một chai nước mà đã làm cô Dương bị cảm đến phát sốt rồi ư?”

Mẹ Dương Nhạc Linh thấy Cao Thanh Thu thừa nhận, tức giận nói: "Nói như vậy cô thừa nhận mình từng làm chuyện đó hả?”

"Tôi không thừa nhận có được với bà không?" Cao Thanh Thu bình tĩnh nói: "Hơn nữa, nếu tôi đã dám làm, cũng không có cái gì không dám thừa nhận.”

"Bà xem con ranh này xem..." Bà ta bức xúc nhìn về phía bà Hoa, "Con ranh nhà quê này đúng là to gan lớn mật mà, tôi ở chỗ này mà nó cũng dám nói thế, sau lưng không biết còn làm bao nhiêu chuyện đáng ghê tởm. Loại phụ nữ bẩn thỉnh như cô ta có tư cách gì làm vợ Ngọc Thành?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận