Kết Hôn Nhanh Chóng

Cao Thanh Thu thực sự không muốn để cho người khác nắm được bất kỳ yếu điểm nào của mình.

Đinh Cẩn có chút lưu manh nói: "Tôi quản người khác nghĩ như thế nào làm gì? Lúc trước anh là đồ cặn bã không biết trân trọng bảo vệ em, bây giờ muốn bù đắp cho em. Anh thích là được, ai có thể quản được chứ.”

"Đúng! Không ai quản nổi cậu, nhưng cậu có nghĩ tới lập trường của tôi hay không? Tôi đã kết hôn rồi, cậu còn như vậy, đối với cả hai ta đều ảnh hưởng không tốt?" Cao Thanh Thu nhìn người đàn ông này, quả thật sắp bị hắn làm cho tức chết.

Đinh Cẩn nhìn cô một cái, lại cúi đầu xuống quan tâm vết thương của cô, âm thanh trầm ổn, "Tôi nói nghiêm túc với em đấy, Thanh Thu, rời xa cậu tôi, đối với em mà nói là lựa chọn tốt nhất. Mặc dù hai người thoạt nhìn chung sống rất tốt, nhưng mà, đó không phải là tình yêu. Không sai, em là vợ của cậu tôi, nhưng em đã quên mất một chuyện rồi?”

"Tôi quên cái gì?”

"Ngày em cùng cậu tôi kết hôn, ngay từ đầu... Là ngày mà cậu ấy cùng Dương Nhạc Linh kết hôn. Em chỉ là người mà cậu tôi tìm đến để tạm thời thay thế, căn bản cậu tôi không yêu em! Mọi người đều hiểu rõ chuyện này, nhưng sao em lại không chịu hiểu, hay em chỉ đang tự an ủi bản thân mình, lừa mình dối người? Dương Nhạc Linh tại sao lại tự tin như vậy, còn không phải là vì những thứ này ư. Nếu như cậu thật sự yêu em, làm sao cậu ấy lại vẫn tổ chức hôn lễ vào ngày đã định sẵn sẽ kết hôn với Dương Nhạc Linh để cưới em?" Đinh Cẩn nói xong, nghiêm túc nhìn lấy cô.


Thực sự hắn không muốn nhìn thấy Cao Thanh Thu phải đau khổ.

"..." Đinh Cẩn nói vậy, làm cho Cao Thanh Thu phải suy nghĩ lại.

Cô biết mình ở trong mắt người nhà họ Hoa, đóng vai gì.

Nhưng mà Hoa Ngọc Thành đối xử tốt với cô như thế, là người đối tốt với cô nhất trên đời này, mặc kệ là bởi vì cái gì, đây vẫn là sự thật không cách nào thay đổi, không phải sao?

Đinh Cẩn nói: "Lúc trước cậu ngồi trên xe lăn, có mấy lời tôi khó mà nói. Bây giờ cậu ấy đã hồi phục rồi, trong thế giới của cậu tôi, căn bản không cần có em nữa. Cho nên, tôi thực sự hy vọng em có thể rời xa cậu...”

"Đủ rồi." Cao Thanh Thu cắt dứt lời của Đinh Cẩn, đứng lên, "cậu đừng nói nữa, tôi không muốn nghe những thứ này.”

Cô chỉ cần biết Hoa Ngọc Thành tốt với cô là được, cưới nhau đã được một khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng chẳng ngắn, đủ để cô cảm nhận.

Cao Thanh Thu yêu cầu không cao, chỉ cần một cuộc sống yên ổn đến không thể yên ổn hơn được nữa.

Cô từ nhỏ đã rất nghèo, cho nên chỉ cần có thể ăn no mặc ấm, có thể đi học, đối với cô mà nói, đã rất tốt rồi.

Cho nên cho tới bây giờ cô chưa từng truy cứu quan hệ tình cảm giữa cô và Hoa Ngọc Thành là như thế nào.


Cho nên, cũng không muốn nghe những lời này của Đinh Cẩn.

Đinh Cẩn thấy cô khập khễnh đứng lên, đi tới dìu cô, "Tôi đưa em về.”

Nơi này cách nhà không xa, có nhưng để cô tự đi về như vậy, vẫn là rất khó khăn.

"Không cần!" Cao Thanh Thu đẩy hắn ra. Không muốn cùng hắn có bất kỳ dính dáng gì!

Có thể là vì bị Đinh Cẩn động đến cái dằm trong tim mà chính cô cũng không dám động đến, cho nên cô ghét hắn, nhưng thực ra là đang ghét bản thân mình.

Đinh Cẩn cố chấp, "Tôi đưa em về!”


"Tôi bảo cậu buông tay tôi ra!" Cao Thanh Thu tính khí thật sự nổi giận, hai ngày nay bị bắt nạt đã quá nhiều rồi.

Thẩm Niệm Niệm, Dương Nhạc Linh, đám người trong trường học, hiện tại ngay cả Đinh Cẩn cũng đến bắt nạt cô!

Cô nhìn dễ bắt nạt lắm sao? Lúc hai người còn đang dây dưa thì bên cạnh đột nhiên có xe ngừng lại. Cửa sổ xe mở ra, Hoa Ngọc Thành nhìn thấy hai người đang lôi kéo, "Hai người đang làm gì?”

Sự xuất hiện của làm cho Đinh Cẩn mới vừa còn nắm chặt tay Cao Thanh Thu chợt buông lỏng tay ra.

Đinh Cẩn luôn rất sợ Hoa Ngọc Thành.

Cao Thanh Thu không nghĩ tới Hoa Ngọc Thành vừa vặn vào lúc này trở lại, càng không có nghĩ tới sẽ bị anh bắt gặp một màn này, có chút chột dạ, "Chú...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận