Kết Hôn Nhanh Chóng

Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, cảm giác cổ họng của mình như bị chặn lại, vô cùng khó chịu, "Coi như ly hôn rồi, ở trong lòng em, anh vẫn là người đàn ông tốt nhất trên đời. Sau này em không còn ở bên cạnh anh nữa, anh nhất định phải tìm một người phụ nữ thật tốt để kết hôn, không được tìm người phụ nữ như Dương Nhạc Linh. Cô ta không xứng với anh! "

Hoa Ngọc Thành cười một cái, nói: "Trừ em, còn có người phụ nữ nào tốt hơn xứng đáng làm vợ anh sao?"

Lúc anh khổ sở tuyệt vọng nhất, cô sẽ nghĩ hết mọi cách làm anh vui vẻ.

Ngay cả khi đó không phải lỗi của cô, dù cô không làm gì sai, cũng sẽ nghĩ cách chọc anh cười.

Cô chưa bao giờ vì chuyện anh phải ngồi trên xe lăn, mà ghét bỏ anh.

Anh nói cái gì, cô đều sẽ nghiêm túc làm, sẽ không cảm thấy phiền toái.

Mỗi ngày chăm sóc anh nhưng chưa bao giờ than khổ.

Có chuyện vui vẻ sẽ ngay lập tức chia sẻ với anh.

Có chuyện làm cô buồn lòng thì lại chưa bao giờ hé răng nửa lời để anh lo lắng.

Cô vợ như vậy, anh chỉ muốn yêu cô, chiều chuộng cô.


Hiện tại cô muốn đi, ngoài miệng anh không nói ra, nhưng trong lòng sao đành buông tay.

Cao Thanh Thu nhìn vẻ đau thương trên mặt Hoa Ngọc Thành, nói: "Anh tốt như vậy, nhất định sẽ gặp được một cô gái tốt nhất trên đời. Bây giờ anh đã bình phục rồi, anh sẽ gặp được thôi."

Ngay cả Dương Nhạc Linh còn muốn quay lại, còn có ai sẽ dám ghét bỏ anh?

Hoa Ngọc Thành tự giễu nói, "Bởi vì anh tốt lên, mới đến với anh, em cảm thấy những người kia là thật lòng sao?"

Cao Thanh Thu nói, "Người đó sẽ tốt hơn em, không phải anh từng nói, trên đời này, không chỉ có người xấu, vẫn sẽ có người tốt hay sao?"

Giống như gặp phải Vũ Minh Hân, nhưng chẳng phải cô vẫn gặp được chị Châu Du và bà Hoa đối tốt với cô sao.

Anh cũng nhất định có thể gặp phải được một người thật lòng với anh.

Hoa Ngọc Thành nói: "Nếu em đã quyết định rồi, anh cũng không miễn cưỡng em. Đơn ly hôn đã ký, nhưng mà anh cần hai ngày để thu xếp đồ đạc, chờ anh thu dọn xong rồi, anh liền dọn ra ngoài."

"Thật ra anh không cần dọn ra ngoài." Cao Thanh Thu nói: "Người nên dọn ra ngoài phải là em. Nơi này vốn là nhà của anh!"


Anh dọn ra ngoài làm cho nội tâm cô rất hổ thẹn.

Hoa Ngọc Thành nhìn cô,nói "Không sao, anh sẽ dọn về nhà bố mẹ ở. Nếu nơi này để lại cho em, anh đương nhiên không thể tiếp tục ở nơi này, em nói xem đúng chứ?"

Anh biết rất rõ, nếu mình không đi, cô sẽ đi, thay vì như vậy, còn không bằng anh đi.

"..." Cao Thanh Thu không trả lời.

Giờ cô mới phát hiện, sau ly hôn, cô và anh thật sự sẽ tách ra.

-

Tối nay Cao Thanh Thu ở trong phòng tắm rất lâu.

Từ khi kết hôn đến khi li hôn là hơn nửa năm, đối với cô mà nói, phảng phất chỉ là một giấc mộng.

Cũng như cô bé lọ lem kia, đến 12 giờ thì bắt buộc phải rời khỏi cái thế giới không thuộc về cô này.

Hiện tại cô không đặt xuống được, nhưng cô tin mình sẽ quen dần thôi.

Cô tắm xong, bởi vì tâm tình có chút tệ hại, nên chẳng buồn sấy khô tóc, liền đi ra rồi.

Hoa Ngọc Thành đang ngồi ở trên ghế sa lon đọc sách, thấy cô đi ra, nhíu mày một cái, "Sao chưa sấy khô tóc mà đã đi ra rồi?"

"À." Cao Thanh Thu bình tĩnh nói: "Không sao đâu, bây giờ trời cũng không lạnh, nó tự khô ngay ấy mà."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận