Kết Hôn Nhanh Chóng

Hoa Ngọc Thành ngồi tại chỗ, nghe thấy mấy người kia thảo luận về vợ mình, không nhịn được dương khóe miệng lên.

Mặc dù ở trong mắt người khác, đều là anh bỏ rơi Cao Thanh Thu, nhưng anh cũng không cảm thấy có chỗ nào không tốt.

Chỉ cần bọn họ không dùng ánh mắt trước kia nhìn Thanh Thu, để cho bọn họ nhìn thấy sự tốt đẹp của cô, anh tình nguyện chịu hết mọi sự chỉ trích.

Dương Nhạc Linh rời khỏi đại sảnh, nghe thấy mấy người kia còn ở chỗ này thảo luận về Cao Thanh Thu, thậm chí có người nói Cao Thanh Thu tốt hơn mình, cô ta tức muốn nổ phổi.

Rõ ràng muốn để cho Cao Thanh Thu xấu mặt, lại không nghĩ tới ngược lại lại giúp Cao Thanh Thu tranh thủ cơ hội biểu hiện.

Cô ta đi vệ sinh,lúc trở về nhìn thấy Hoa Ngọc Thành ở nơi đó, đi tới, "Hoa Ngọc Thành."

Hoa Ngọc Thành nhìn cô ta một cái, sao anh không nhìn ra, mới vừa rồi Dương Nhạc Linh cố ý làm khó Cao Thanh Thu cơ chứ?

Chẳng qua anh không nghĩ tới Dương Nhạc Linh đến bây giờ còn không hết hi vọng.

"Cảm ơn."

Hoa Ngọc Thành không đầu không đuôi nói một câu.

Dương Nhạc Linh không hiểu tại sao anh lại nói cám ơn, hỏi lại " Gì cơ?"


Hoa Ngọc Thành cười nhạt nói: "Nếu như không phải cô tạo cơ hội, bọn họ làm sao biết Thanh Thu tốt đẹp đến nhường nào? Cho nên, tôi chẳng phải nên cảm ơn cô sao?."

Dương Nhạc Linh cứng đờ,những lời này của Hoa Ngọc Thành, đối với cô tả mà nói quả thực là trần chụi châm chọc, cô ta bất an hỏi "Hoa Ngọc Thành, không phải anh vẫn còn yêu cô ta đấy chứ?"

Mặc dù bọn họ đã ly hôn, nhưng hôm nay, Dương Nhạc Linh đã chứng kiến lúc Cao Thanh Thu bị người ta bắt nạt, là Hoa Ngọc Thành đứng ra che chở.

Luôn cảm thấy Hoa Ngọc Thành thật sự yêu Cao Thanh Thu rồi.

Nhưng cũng có khả năng không phải là tình yêu, nhưng vừa nghĩ tới Hoa Ngọc Thành đã từng cưng chiều Cao Thanh Thu bao nhiêu, trong lòng Dương Nhạc Linh liền không thoải mái.

Dương Nhạc Linh không nhịn được nói xấu Cao Thanh Thu: "Cao Thanh Thu mới vừa ly hôn với anh mà đã chuyển mục tiêu sang Cố Sùng Lâm, loại người giống như cô ta, vì tiền, vì muốn thành công, chuyện gì cũng có thể làm. Dĩ nhiên cũng không trách cô ta được, ai bảo từ nhỏ điều kiện gia đình của Cao Thanh Thu đã không tốt? Chẳng qua là, Hoa Ngọc Thành, em hy vọng anh đừng đem lòng thương hại của mình đặt vào sai người."

Hoa Ngọc Thành nhấc ly lên, nhìn về Dương Nhạc Linh, " Từ Lúc nào mà cô Dương đã thấp kém đến mức đi học đòi nói xấu rồi vậy?"

Lúc trước mặc dù Dương Nhạc Linh từ hôn, chạy trốn khỏi hôn lễ, nhưng cô ta rất kiêu ngạo, không thấp hèn đến mức này.

Lại không nghĩ cô ta càng ngày càng bẩn thỉu như vậy.

Dương Nhạc Linh cắn cắn môi, nghe Hoa Ngọc Thành nói vậy càng làm cho cô ta cảm thấy khó chịu.

Nàng cắn cắn môi, nói: "Em chỉ sợ anh lại bị cô ta lừa thôi. Mãi mới có thể ly hôn, nhỡ đâu cô ta lại bám lấy anh làm anh mềm lòng thì sao?"

"Chuyện của tôi đến phiên cô quản rồi sao?"

Thấy Hoa Ngọc Thành nổi giận, Dương Nhạc Linh vội vàng tránh sang chuyện khác: "Hoa Ngọc Thành, cuối tuần Lão thủ trưởng tổ chức sinh nhật, anh có muốn đi không? Chúng ta cùng đi nhé!"

Cao Thanh Thu vốn cho là Dương Nhạc Linh đi rồi, kết quả lại thấy cô ta cùng với Hoa Ngọc Thành ở chung một chỗ, vừa uống thức uống, một bên cầm điện nhắn tin, "Anh đang làm gì đấy?"

Dựa vào cái gì để cho loại phụ nữ như cô ta ngồi ở bên cạnh anh cười cười nói nói?

Chẳng lẽ anh không nhìn ra, vừa rồi Dương Nhạc Linh cố tình muốn chơi xấu cô sao?

Ghét chết đi được.

Hoa Ngọc Thành nhìn thấy tin nhắn, nhếch môi cười, biết cô vợ giấm ớt nhà mình lại đang ghen rồi.

Anh gửi lại, "Đang nhớ em."


"..." Nhìn lấy tin nhắn trả lời, Cao Thanh Thu cười trộm,cô nhắn lại "Ai thèm tin."

"Nhanh tới đuổi cô ta đi, phiền muốn chết." Anh thực sự cảm thấy rất phiền.

Gặp phải Dương Nhạc Linh này rất nhức đầu, thế cho hiện tại anh không muốn tham gia mấy hoạt động này để đỡ gặp phải Dương Nhạc Linh.

Cao Thanh Thu thấy được sự chán ghét của anh với Dương Nhạc Linh, tâm tình vui vẻ, nhắn lại " Tự đi mà đuổi."

Dương Nhạc Linh ngồi ở một bên, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đang nhắn tin với ai đó, hơn nữa, còn rất vui vẻ, trực tiếp coi cô ta thành không khí.

"Hoa Ngọc Thành?" Dương Nhạc Linh nhắc nhẹ: " Thủ trưởng rất nhớ anh, anh đi thăm bác ấy đi! Tiện thể em đi cùng anh luôn."

"Không cần đâu." Hoa Ngọc Thành không thèm ngẩng đầu, nói với Dương Nhạc Linh: "Tôi sẽ dẫn bạn gái của tôi đến."

"Bạn gái?" Dương Nhạc Linh không dám tin nhìn Hoa Ngọc Thành, "Anh... Có bạn gái rồi ư?"

Sao mình lại không biết chuyện này?

Hoa Ngọc Thành mới vừa ly hôn được mấy ngày, làm sao đã có bạn gái rồi?

Hoa Ngọc Thành nhìn thấy Dương Nhạc Linh không tin, nói tiếp "Đến lúc đó cô sẽ gặp thôi."

Nghe Hoa Ngọc Thành nói xong, sắc mặt của Dương Nhạc Linh vô cùng khó coi.

Vốn cho rằng Hoa Ngọc Thành ly hôn thì mình sẽ có cơ hội.

Nhưng mà anh lại có bạn gái rồi ư?


Cô ta nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra người phụ nữ kia là ai, lại có thể ra tay nhanh như vậy làm Hoa Ngọc Thành thay đổi tâm ý.

Hoạt động kết thúc, Tô Tề nói muốn đưa Cao Thanh Thu trở về, Cao Thanh Thu cự tuyệt.

Từ khách sạn đi ra, đi về phía trước không bao lâu, xe của Hoa Ngọc Thành liền dừng lại ở bên cạnh cô, anh ôn nhu gọi "Lên xe đi."

Cao Thanh Thu nhìn thấy anh, rất ăn ý cười cười, mở cửa xe ngồi lên.

Hoa Ngọc Thành tự lái xe, Lý Sơn không ở đây.

Chủ yếu là anh cảm thấy, Lý Sơn chính là con kỳ đà cản mũi, xâm phạm nghiêm trọng không gian riêng tư của anh và Cao Thanh Thu.

Cao Thanh Thu cài chặt giây an toàn, hỏi: "Sao chỉ có một mình anh?"

"Em cảm thấy còn cần có ai nữa?" Hoa Ngọc Thành tò mò nhìn cô một cái.

" Cô Dương không đi theo anh à?"

Nói xong câu đó, Cao Thanh Thu liền thấy sắc mặt của Hoa Ngọc Thành đen xì.

Cô cười lấy lòng, " Không phải vừa rồi anh và cô ta nói chuyện rất vui vẻ sao. Cô ta lại xinh đẹp như thế, người đàn ông nào chẳng thích cô ta!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận