Kết Hôn Nhanh Chóng

Mặc dù Hoắc Chấn Đông chưa từng nghĩ muốn công, nhưng thấy cô đem tất cả công lao đều tính đến trên đầu Hoa Ngọc Thành như vậy, lại vô hình có một loại cảm giác chua xót trong lòng.

Nhưng mà như vậy cũng tốt!

Ngược lại nguyện vọng từ trước đến nay của anh, không phải luôn mong đợi bọn họ được hạnh phúc, không phải sao?

Anh dương khóe miệng lên, nói: "Đích xác giống phong cách của Ngọc Thành."

Hoa Ngọc Thành yêu Cao Thanh Thu như thế, vì cô làm loại chuyện này, cũng là bình thường!

Sự chú ý của Cao Thanh Thu không ở trên người Hoắc Chấn Đông, tiếp tục vẽ tranh, Hoắc Chấn Đông lẳng lặng đi ra ngoài.

Anh đứng ở ngoài hành lang, nhét vào miệng một điếu thuốc, nhưng lại không lấy bật lửa ra châm.

Hoa Ngọc Thành đi ra, nhìn Hoắc Chấn Đông, hỏi "Đang suy nghĩ gì thế?"

Hoắc Chấn Đông bình thản nói: "Không có gì, chỉ là đang chán, An An đang chơi với Thanh Thu không để ý đến tôi, xem ra người anh trai này bị em gái bỏ quên luôn rồi."


Hoa Ngọc Thành nhìn Hoắc Chấn Đông một cái, nói: "Cám ơn."

Hoắc Chấn Đông không chịu sự Khách sáo xa lại như vậy, "Cám ơn tôi cái gì?"

" Chuyện lần trước Thanh Thu đánh người bị từng lên trên mạng, là cậu xử lý phải không?" Chuyện Hoắc Chấn Đông làm, Hoa Ngọc Thành đều nhớ rất rõ.

Nợ ơn anh, cũng sẽ không quên.

Hoắc Chấn Đông cười một tiếng, "Chuyện từ đời nào rồi hả? Không cần phải để ở trong lòng. Chuyện kia dù sao cũng là do tôi có lỗi, ngày đó tôi ở đấy nhưng vẫn để cho vợ cậu bị bắt nạt."

Hoa Ngọc Thành nhìn Hoắc Chấn Đông, không có lên tiếng.

Ở trong thế giới của anh, chỉ có Cao Thanh Thu là thứ quan trọng nhất, vô luận là ai anh cũng sẽ không nhượng bộ.

Cao Thanh Thu dỗ Hoắc An An ngủ rồi, mới trở về phòng, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đang ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay anh là một chiếc nhẫn kim cương, nhìn anh vô cùng chuyên tâm.

" Anh còn chưa ngủ à?" Nghe có hỏi, anh ung dung thản nhiên cất chiếc nhẫn vào hộp, nhìn Cao Thanh Thu, "Về rồi hả?"

"Vâng, An An mới vừa ngủ." Cao Thanh Thu đi tới, quỳ ở trên ghế sa lon, ôm lấy anh, hôn lên lông mày anh một cái, "Làm sao còn chưa ngủ? Chờ em à? Hay là anh sợ em ngủ bên An An không về?"

Hoa Ngọc Thành nói, " Cả hai."

Cao Thanh Thu cười nói: " Em đi tắm trước."

Hoa Ngọc Thành đưa tay, níu cô lại, kéo gần vào trong ngực của anh.

Cao Thanh Thu nhìn anh " Sao thế?"


Hoa Ngọc Thành nhìn gương mặt của cô, cúi đầu xuống, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Khí tức quen thuộc, chiếm cứ suy nghĩ của Cao Thanh Thu, não ngưng trệ không rõ, mặc kệ cho anh hôn không hề kháng cự, hôn một hồi, Hoa Ngọc Thành mới thả cô đi tắm rửa.

Hôm nay là ngày 27,sinh nhật Hoa Ngọc Thành hai ngày nữa mới diễn ra.

Cao Thanh Thu tắm xong lên giường, Hoa Ngọc Thành ôm cô vào trong ngực, cùng cô chìm vào giấc ngủ, cũng không có làm gì thêm.

Cao Thanh Thu nhìn anh vờ nhắm mắt, hỏi "Hôm nay anh biết điều ghê nhỉ!"

Làm cho cô không nhịn được muốn khen ngợi sự kiềm chế của anh.

Sao Hoa Ngọc Thành lại không biết Cao Thanh Thu nói gì?

Anh ý vị thâm trường nói, "Chờ đó cho anh."

Anh chỉ là sợ cô mệt lả, ngày mai lại không rời giường được.

-


Chỉ chớp mắt, liền đến sinh nhật Hoa Ngọc Thành.

Tiệc sinh nhật được tổ chức tại nhà lớn của nhà họ Hoa.

Cao Thanh Thu không muốn gặp nhiều người, cho nên, năm giờ chiều mới từ vườn hoa Giang Phủ ngồi xe đi qua.

Vũ Minh Hân hôm nay cũng tới, cô ta không nghĩ tới mình cũng nhận được thiệp mời.

Triệu gia phá sản, cô ta vốn cảm thấy mình đã không có tư cách khách mời của Nhà họ Hoa, nhưng không nghĩ tới cô ta lại được gửi thiệp mời.

Nhớ tới ban đầu, lúc cô ta nhìn thấy Hoa Ngọc Thành, cô tả đã nghĩ, Hoa Ngọc Thành nợ cha mình một ân tình, cô tả ôm lấy Hy vọng hèn mọn, đi cầu xin anh giúp mình, không nghĩ tới anh đã đáp ứng.

Hiện tại lại còn mời mình đến dự sinh nhật...

Vũ Minh Hân đột nhiên nghĩ, Bản thân mình bây giờ bị phong sát, có lẽ chỉ cần nói với Hoa Ngọc Thành vài câu sẽ có chuyển biến tốt?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận