Kết Hôn Nhanh Chóng

Nhất là Hoa Ngọc Thành ở trong tiệc sinh nhật cầu hôn cô càng làm cho buông xuống mọi suy nghĩ tiêu cực còn sót lại về quan hệ của hai người.

Hoa Ngọc Thành nói: " Em cũng là vợ của anh rồi mà em không cảm thấy em phải cùng anh cố gắng nhiều hơn sao?"

"Cố gắng thế nào?"

Loại chuyện này cũng có thể cố gắng được ư?

Cao Thanh Thu còn chưa kịp cự tuyệt, anh đã xoay mình, đặt cô ở dưới người anh.

Nhìn người đàn ông trước mắt như là một ngọn núi lớn, Cao Thanh Thu nhận ra được dụng ý của Anh, sợ đến nỗi đổi sắc mặt: "Tối nay em không thoải mái."

Tối hôm qua anh mới quá đáng như thế, hiện tại lại nghĩ đến chuyện đó nữa rồi là sao?

Cao Thanh Thu hoài nghi sâu sắc, liệu mình có không trở thành người phụ nữ đầu tiên lao lực quá độ mà chết ở trên giường không đây!


***

Mùa đông, buổi sáng trên mặt hồ bao phủ một tầng màu trắng sương mù, Cao Thanh Thu mặc quần áo thể thao, đi theo sau lưng Hoa Ngọc Thành chạy bộ sáng sớm, mặc dù chạy không nhanh, nhưng đối với cô mà nói, muốn đuổi theo bước chân của anh, vẫn có chút khó khăn.

Hiện tại còn chưa đến sáu giờ, liền bị anh kéo đi chạy bộ, quả thực là giết chết người không cần dao..

Trong lòng Cao Thanh Thu ai oán nghĩ: Sớm biết như vậy, tối hôm qua... Còn không bằng phối hợp với anh, hôm nay cũng không cần chịu loại hành hạ này.

Cao Thanh Thu đi theo sau lưng Hoa Ngọc Thành, " Chồng ơi, em chạy hết nổi rồi, có thể đi về trước hay không?"

"Đừng có mà lười biếng." Anh rất nghiêm nghị, Cao Thanh Thu cảm thấy anh còn đáng sợ hơn so với huấn luyện viên thể hình.

Cô thề từ giờ sẽ không bao giờ đi ra chạy bộ với tên ma Vương này nữa.

Cô ủy khuất đi theo sau lưng anh, "Hoa Ngọc Thành, anh không thể lợi dụng việc công để báo thù riêng như vậy được."

Cũng bởi vì tối hôm qua cô không cho anh xxx, liền vừa mới mờ sáng đã kéo cô đi ra chạy bộ, thật sự là quá quân phiệt phát xít.

Hoa Ngọc Thành quay đầu lại nhìn cô một cái, lại quay đầu đi tiếp tục.

Vừa vặn Cố Sâm cũng đi ra chạy bộ, nhìn thấy bọn họ, chủ động lên tiếng chào hỏi.

Cao Thanh Thu đi theo sau lưng hai người, nghe Cố Sâm cùng Hoa Ngọc Thành nói chuyện kinh doanh.

Cô nghe xong một hồi, thừa cơ chạy trốn về nhà.


Hoa Ngọc Thành nhìn lại đằng sau thấy người nào đó đã biến mất không thấy tăm hơi: "..."

Chạy bộ thôi mà, có khó khăn đến như thế không?

Về nhà, Cao Thanh Thu tắm rửa một cái, thay quần áo khác, lăn lên trên giường ngủ tiếp, buổi sáng ngủ không ngon, hiện tại nằm được ngủ tiếp quả thực rất thoải mái.

Chỉ là nằm xuống rồi lại không có buồn ngủ nữa.

Cô cầm điện thoại giết thời gian được một lúc thì Hoa Ngọc Thành trở về.

Cô nghe được động tĩnh, vội vàng giấu điện thoại đi, vùi vào trong chăn giả bộ ngủ.

Cao Thanh Thu sợ anh cực kì, cho nên, cô lén trốn về chỉ sợ bị anh giáo huấn.

Hoa Ngọc Thành đi vào, nhìn cô một cái, đi vào phòng thay quần áo cầm quần áo ra, tắm rửa một cái, mới một nằm xuống bên cạnh cô.

Cao Thanh Thu nhắm mắt lại, lông mi run lên một cái, chỉ cảm thấy một bàn tay lớn đang vuốt tóc mình, "Giả bộ ngủ đủ chưa?"


"Ai giả bộ ngủ chứ?." Cao Thanh Thu không có chút sức lực nào mà phủ nhận.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đang dùng ánh mắt cười đen tối nhìn mình.

Dù sao cũng là cô đuối lý, chột dạ nói: "Ngày mai lại chạy tiếp có được không? Hôm nay em chạy hết nổi rồi."

Hoa Ngọc Thành ôm cô vào lòng, thì thầm vào tai cô " Rèn luyện nhiều mới có thể khỏe mạnh được, không phải em không biết thể lực của em kém đến như thế nào."

Cao Thanh Thu nhớ lại mình mỗi lần ở trên giường, bị anh chơi đùa thảm hại đến không nỡ nhìn như thế nào, nhỏ giọng nói: "Là do anh quá đáng, ngươi bây giờ anh không yêu em nữa rồi! Anh nói xem, có phải lúc nào anh cũng muốn ngủ với em có phải không? Mục đích không đơn thuần chút nào."

"..." Hoa Ngọc Thành nhìn cô, cứng lý đáp lại "Cưới vợ về mà không cho ngủ là lý gì?"

"Vậy cũng không thể ngày nào cũng "ngủ" được." Cao Thanh Thu nói: "Có người đàn ông nào giống như anh không? Không biết tiết chế là gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận