Kết Hôn Nhanh Chóng


Giả bộ đáng thương luôn mánh khóe mà Dương Nhạc Linh thường dùng, Hoa Ngọc Thành lãnh đạm đi xuống, nói với chị mình: ” Chị đừng có mà cứ thấy ai ngoài đường cũng nhặt về, tránh lại rước họa vào thân.


Dương Nhạc Linh biết Hoa Ngọc Thành đang nói mình, có chút ủy khuất nói: “Ngọc Thành.


“Xem ra là trước đây giáo huấn còn chưa đủ đau, hôm nay đầu năm mùng một, cô Dương đã tìm tới cửa?” Hoa Ngọc Thành lãnh đạm nhìn lấy cô ta.

Ánh mắt của anh làm cho Dương Nhạc Linh cảm thấy đè nén.

Nếu như không phải đã đến bước đường cùng, Dương Nhạc Linh cũng sẽ không nghĩ tới chuyện đến cầu xin Hoa Ngọc Thành.

Cô ta lấy dũng khí nói: ” Em cũng hết cách rồi nên mới phải tới cầu xin anh, anh Triết nhất định không chịu gặp em, anh có thể giúp em gọi điện thoại cho anh ấy được không?”
“Làm một người phụ nữ đã kết hôn rồi mà còn làm như vậy, hình như không tốt lắm đâu?” Hoa Ngọc Thành chế nhạo nhìn lấy Dương Nhạc Linh, thật sự không biết nên nói cô ta ngây thơ hay là quá ngu xuẩn nữa.


Lúc trước, khi mà Hoắc Chấn Đông còn đối xử tốt với cô ta, cũng không biết cô ta đã bạc bẽo vô tình với Hoắc Chấn Đông như thế nào!
Mà bây giờ, lại bày ra bộ dạng lụy tình làm cho người ta nhìn vào phải cảm thấy nực cười.

Dương Nhạc Linh nói: ” Em và Thịnh Hy chuẩn bị ly hôn rồi.


Hoa Châu Du ở một bên nhìn lấy Dương Nhạc Linh, chẳng qua chỉ than thở, chờ người nhà họ Tô tới đón cô ta.

Chị nói với Hoa Ngọc Thành: “Ngọc Thành, cậu cứ đi đâu thì đi, cứ giao cô ta cho chị xử lý.


Hoa Ngọc Thành nghĩ đến tình cảnh bên kia của Thịnh Hy, cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ, anh đi tới, lấy điện thoại ra,gọi điện thoại cho Hoắc Chấn Đông ở ngay trước mặt Dương Nhạc Linh.

Rất nhanh, âm thanh bên kia liền từ trong điện thoại truyền ra, “Alô, Ngọc Thành?”
Dương Nhạc Linh nghe được âm thanh của Hoắc Chấn Đông, trong ánh mắt trong nháy mắt hiện ra khao khát.

“Dương Nhạc Linh ở chỗ này, cô ta nói muốn gặp cậu.

” Hoa Ngọc Thành hỏi: ” Cậu có muốn nói chuyện với cô ta không?”
Vừa nghe đến Dương Nhạc Linh, âm thanh của Hoắc Chấn Đông nhất thời lạnh xuống, “Chuyện của cô ta không có quan hệ gì với tôi.


Nói xong liền cúp điện thoại.

“…” Hoa Ngọc Thành nhìn điện thoại rồi lại nhìn Dương Nhạc Linh một cái, “Có thể về được chưa?”
Anh biết, Dương Nhạc Linh vừa sinh con liền chuẩn bị chuyện ly dị.


Thay vì để cho cô ta và Thịnh Hy ly hôn, còn không bằng, trực tiếp để cho cô ta thấy rõ ràng thái độ của Hoắc Chấn Đông.

Dương Nhạc Linh không thể tin được chuyện vừa xảy ra trước mắt mình, “Tại sao phải lạnh lùng với em như vậy? Tại sao?”
Hoa Châu Du nói: ” Cô đã đã kết hôn rồi, còn ôm hy vọng với người đàn ông khác, có phải là rất ngốc hay không?”
Nhìn thấy Dương Nhạc Linh như vậy, Hoa Châu Du cũng không biết nên nói gì.

Dương Nhạc Linh không có lên tiếng, chẳng qua nước mắt không ngừng rơi xuống.

Đây là báo ứng của mình sao?
Lúc trước mình không biết yêu một người là như thế nào, hiện tại khi đã biết yêu một người rồi thì đối phương lại không còn yêu mình nữa.

Cũng không lâu sau, Thịnh Hy cũng tới, nhìn thấy Dương Nhạc Linh, đi tới, ” Em không sao chứ?”
Hoa Ngọc Thành gọi Thịnh Hy, hắn nghe được Dương Nhạc Linh ở chỗ này, rất nhanh liền chạy tới.

Dương Nhạc Linh không có lên tiếng, chẳng qua chỉ ngồi ở chỗ đó, rơi nước mắt, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Thịnh Hy nhìn Hoa Châu Du một cái, nói: “Chị Phó, em mang cô ấy về trước.


“Ừ, trông vợ cho thật kỹ vào.


” Hoa Châu Du dặn dò, “Bây giờ vợ cậu còn đang trong ngày ở cữ, đừng thả cô ta đi ra chạy loạn.


Thật là hại người lại hại mình.

Thịnh Hy nhìn Dương Nhạc Linh rồi ôm ngang cô ta, đi ra khỏi cửa.

Tài xế của Thịnh gia đưa hắn tới, nhìn thấy hắn ôm lấy Dương Nhạc Linh đi ra, vội mở cửa xe, “Thiếu gia.


Đây đã không phải lần đầu tiên Thịnh Hy đưa cô ta về nhà sau nhiều lần bị vợ mình ruồng bỏ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận